Sáng hôm , gà mới gáy canh, phủ Tạ  vắng tiếng chân tướng quân. Đông viện yên ắng; chỉ  mùi  mới và tiếng giấy lật nhẹ. Diệu Yên   án, tóc  vấn xong, trâm cài còn mát, khóe mắt mang chút buồn ngủ… nhưng miệng  . Đêm qua ồn ào thế nào thì thôi, hôm nay  việc như thường.
“Tiểu thư,  thật dậy sớm.” Tiểu Hương bưng  ,  bóng chủ nhân mà thở dài vui vẻ.
““Vẫn còn nhiều việc  thu xếp,” Diệu Yên nhấp ngụm , “ chỉ chuyện trong Tạ phủ, mà việc dời thương cục của Lâm gia cũng  xong.”
Vừa  kinh, nàng  cho bốn   cận tạm ngụ tại mấy cửa hàng của Lâm gia. Cửa hàng chẳng lớn, song buôn bán yên ,  qua  quen mặt, chẳng khiến ai để tâm. Bọn họ ở tạm chờ lệnh, còn  việc tính toán, Diệu Yên tự  lo liệu trong im lặng. Nàng sai Tiểu Hương bày giấy hoa tiên, mực Tô,   xuống  liền bốn bức thư. Viết xong, nàng  bảo Tiểu Hương mang từng thư giao tận tay bốn  .
Lá thứ nhất, gửi cho lão Trần. Nàng bảo ông  dạo khắp các chợ trong kinh, xem chỗ nào  mua bán tấp nập, bến nào thuế cao, cổng nào xe hàng qua  đông. “Cứ thong thả,” nàng , “ ba lượt mới thật  đường.” Lời ngắn mà ý sâu, chẳng khác tính ông bao nhiêu.
Lá thứ hai giao cho cô Phùng. Nàng dặn  xem nhà quanh Nam Trạch, Long Thương, Tây Cẩm — nhà nào chủ  bán, lối nào xe qua thuận, hàng xóm  vướng quan nha  . “Chưa cần hỏi giá,” nàng  thêm, “cứ  kỹ cửa,  kỹ thềm. Nhà   dở, bước chân sẽ tự .”
Lá thứ ba, giao cho Triệu chưởng quỹ. Nàng dặn mang ít tơ mới, hộp  ngon, đến thăm  những mối buôn cũ. “Chỉ  rằng Lâm gia nay  dời thương cục về kinh,” nàng , “ai còn nhớ việc xưa, xin giữ giúp một lời hẹn. Không nài,  ép.” Triệu  xong, mỉm : “Giữ mặt mũi, cũng là giữ đường sinh ý.”
Lá thứ tư giao cho Hà quản: tìm  . “Chọn kẻ tay sạch, lòng ngay,  chữ càng ;   chữ thì tập. Đừng ham đông. Người ít mà đúng, cửa hàng mới .” Kèm theo dăm câu “thử ”: cho cân hàng, xem tay  run; cho cất bạc, xem mắt  liếc; bắt ghi chép, xem chữ  thẳng. Hà quản  xong gật đầu: “Chữ thẳng, lòng thường thẳng.”
Sau khi Tiểu Hương mang thư , nàng trở về án thư. Trên bàn, mấy quyển sổ cũ của Lâm gia vẫn còn mở dở. Nàng lật từng trang, ghi chú từng dòng, chỗ nào thu nhiều, chỗ nào chi thiếu, chỗ nào nên mở rộng thêm.
Đến giờ ngọ, ánh nắng chiếu qua song cửa, hắt lên tờ giấy trắng. Diệu Yên ngẩng đầu, duỗi tay một chút,   cúi xuống.
“Trước tiên là sắp ,  đó là chọn hàng,” nàng khẽ , “ việc đều  trình tự, vội sẽ hỏng.”
Nàng lấy thêm một tờ giấy, phác thảo dàn ý cho việc di dời thương cục:   kho,   điểm giao,  giữ liên lạc. Nét bút mềm mà dứt khoát, hệt như dáng  nàng – trông nhẹ nhưng  yếu.
Khi nắng  ngả về tây, nàng mới khép sổ, thở  một . Mọi việc   hướng, từng bước rõ ràng, chỉ còn chờ  mang tin về.
Đến xế, Triệu chưởng quỹ   tin: mấy mối cũ nhận , nhận tơ,   nhiều, chỉ hẹn “khi cần cứ gõ cửa”. Diệu Yên  , an lòng. “Người kinh thành,” nàng bảo, “thích  ít. Ít lời là lời chắc.”
Hà quản cũng báo về ba cái tên sạch sẽ: một thiếu niên quê dịch trạm  , một phụ bếp nhà quan  chán nhà quan, một cô gái góa trẻ rành tính bạc, tay  run. “Tuyển cả ba,” nàng phê, “ theo cô Phùng học sổ . Người giỏi bếp cũng giỏi kho—cân đo quen, nhớ  nhanh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-phu-co-thuong-nhan/chuong-8-bon-la-thu.html.]
Xong việc, nàng mới chợt ngáp. Tiểu Hương bưng thêm chén chè sen. “Tiểu thư dùng chút cho  sức.”
“Đêm qua ai khiến  mệt, sáng nay ai khiến  vui?” Nàng bâng quơ trêu, uống một ngụm  bật .
hiều, nàng sang bái kiến Tạ phu nhân.
Hai  con   hiên, đếm lá ,  chuyện bếp núc, chuyện mùa quế. Hương  nhẹ lan, giọng  cũng mềm:
“Trong phủ, con  điều chi  quen, cứ bảo    giúp. Việc gì  rõ, cứ hỏi , đừng ngại.”
“Dạ, con  nhớ.” Diệu Yên cúi đầu, khóe mắt cong cong, nụ  khẽ thoảng qua môi — dịu như gió xuân, mà ý tứ thì  rõ.
Trở về Đông viện, nàng khẽ đẩy cửa sổ.
Chiều muộn, mây vắt ngang trời như dải lụa giăng, ánh nắng phai vàng  hiên gạch.
Trong sân, đôi sẻ sà xuống mổ vụn bánh,  bay vút lên, để  vài sợi lông nhỏ xoay trong gió.
Diệu Yên  , ngón tay chạm nhẹ  khung gỗ lạnh. Vài ngày qua, nàng bận  ngơi tay  việc nhà chồng, việc Lâm gia,    … mỗi việc đều  cân nhắc.
Giờ yên tĩnh thế , nàng mới cảm thấy trong n.g.ự.c nặng như  sợi dây siết chặt. Từ ngày nhận  việc thương cục của Lâm gia, nàng    bước một bước  thể  đầu. Nàng  hối hận — chỉ sợ. Sợ một ngày bí mật  lọt  khỏi cánh cửa Đông viện, đến tai Tạ phu nhân,  tướng quân.
Khi , liệu họ   nàng như kẻ hai lòng? Hay chỉ thấy một nữ nhân khéo giấu, giỏi tính toan?
Nàng hiểu,  trong phủ trọng chữ “phu thê”, “gia đạo”, còn nàng  đang giữ trong tay một phần khác của thế gian phần thuộc về tính toán, lợi lộc, và cơ nghiệp họ Lâm.
Càng nghĩ, đầu càng nhức, như  tiếng gì nhỏ râm ran ngay  gáy: “Giấu  bao lâu?”
Nàng khẽ dụi trán,  ngọn đèn dầu lay trong gió. Ánh sáng run run hắt lên khuôn mặt, nửa sáng nửa tối như chính lòng nàng lúc ,  yên mà chẳng yên nổi.