Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp - 194

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-14 16:29:52
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng lúc đó, NPC dẫn đường quay trở lại. Đi sau hắn là một người đàn ông đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai và cầm chiếc loa trên tay. Người đàn ông mặc áo khoác xanh xám, quần kaki – kiểu ăn mặc khiến người ta liên tưởng ngay đến một đạo diễn.

NPC lên tiếng giới thiệu: "Mọi người chú ý một chút, đây là đạo diễn Vương. Tất cả công việc từ giờ trở đi, mọi người phải tuân theo chỉ đạo của đạo diễn."

Đạo diễn Vương bước lên trước mặt họ, nở nụ cười thân thiện: "Chào các bạn, chào mừng đến với đoàn phim. Cứ gọi tôi là Vương đạo."

Ông ta nói tiếp: "Chắc mọi người cũng nghe qua tình trạng của đoàn rồi. Đoàn phim của chúng ta nghèo lắm, cho nên vị trí đạo diễn, biên kịch, quay phim – tôi đều kiêm luôn. Tôi sẽ là người chọn vai, cũng là người cầm máy quay."

"Thời gian quay rất gấp, nhân sự thì thiếu, nhưng đây cũng là cơ hội không dễ có đối với các diễn viên mới vào nghề!" Ông ta nhấn mạnh: "Lần này không có minh tinh nào góp mặt, nên đừng lo bị chèn ép hay phân biệt. Ai cũng phải cạnh tranh công bằng cho vai diễn."

Sau khi nói xong, ông ta quay sang NPC dẫn đường: "Tiểu Trương, phát kịch bản cho mọi người."

NPC tên Tiểu Trương lập tức lấy ra một xấp kịch bản đặt trên ghế, chia cho tám người chơi đang có mặt.

Mộng Vân Thường

Bạch Thu Diệp nhận được một bản. Trên trang bìa in hai chữ lớn đậm nét: "Khóc Oán".

Nền giấy trắng, chữ mực đen, mép giấy còn hơi ố vàng. Nhìn vào tựa đề đó, mấy người đứng gần cô lập tức dựng tóc gáy. Nếu chỉ là từng chữ một thì chẳng có gì đáng sợ, nhưng ghép lại thì mang đến cảm giác rợn người khó tả.

Ngay lúc mọi người vừa nhận kịch bản, trên thiết bị đầu cuối đồng loạt hiển thị thông báo từ phó bản:

【Bạn đã trở thành diễn viên phim kinh dị.

Trong quá trình làm việc:

Không được tấn công chủ thuê.

Không được từ chức dưới bất kỳ hình thức nào.

Phải cố gắng hoàn thành công việc và mang đến dịch vụ tốt nhất cho chủ thuê.

Không ngừng rèn luyện kỹ năng diễn xuất.

Nếu vi phạm quy định, hậu quả tự chịu.

Sau khi công việc kết thúc, chủ thuê sẽ tiến hành chấm điểm hiệu suất làm việc.

Hãy phấn đấu trở thành tấm gương tiêu biểu trong ngành.】

Tiếp theo là một thông báo khác về việc phân vai:

【Chú ý, công việc lần này được chia như sau:

Diễn viên chính: yêu cầu diễn xuất cao, phải ghi nhớ nhiều nội dung kịch bản, thù lao cao nhất.

Diễn viên phụ: diễn xuất vừa phải, lượng kịch bản ở mức trung bình, thù lao tạm ổn.

Vai quần chúng: không yêu cầu kỹ năng diễn, chỉ đóng nền, quay xong rất nhanh, ít thoại, thù lao thấp nhất.】

Đạo diễn Vương lên tiếng giải thích: "Kịch bản trên tay mọi người chính là đoạn thử vai đầu tiên. Các bạn có thể tự chọn vai hoặc cạnh tranh với nhau nếu trùng ý muốn."

Tạ Lĩnh Nguyệt giơ tay hỏi: "Vương đạo, mỗi vai có giới hạn số lượng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-nguoi-ngoai-noi-ta-cui-bap-ai-ngo-ta-lai-la-man-cap/194.html.]

"Không giới hạn." Đạo diễn Vương trả lời rất dứt khoát.

Một người chơi không kìm được thốt lên: "Không giới hạn? Vậy chẳng phải kịch bản không quy định rõ vai chính vai phụ à?"

Sắc mặt đạo diễn Vương thoáng tối lại, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười: "Để tăng tính chân thực cho bộ phim, đoàn chúng tôi quyết định dùng kịch bản ngẫu hứng."

Bạch Thu Diệp nhíu mày: "Kịch bản ngẫu hứng là gì?"

Những người khác cũng xôn xao, rõ ràng đây là lần đầu tiên họ nghe tới khái niệm này.

Đạo diễn Vương giơ tay chỉ vào xấp giấy trên tay họ: "Phân cảnh trong tay các bạn là cảnh quay đầu tiên. Sau khi quay xong, tôi sẽ căn cứ vào hiệu quả diễn xuất để sáng tác phần tiếp theo."

Nếu là quay phim thực, có lẽ điều đó sẽ làm người ta hứng thú. Nhưng hiện tại, họ đang ở trong phó bản – một nơi đầy nguy hiểm và cạm bẫy. "Kịch bản ngẫu hứng" rõ ràng không phải là sáng tạo nghệ thuật, mà là một lưỡi d.a.o treo lơ lửng trên đầu.

Bạch Thu Diệp bỗng nghĩ tới một khả năng, lên tiếng hỏi: "Nếu kịch bản là ngẫu hứng, thì vai diễn cũng sẽ thay đổi theo? Nghĩa là cảnh thử vai chỉ quyết định cảnh đầu, còn sau đó vai gì thì không biết?"

Đạo diễn Vương nhìn cô, bật cười khoái chí: "Không tệ, cô rất có tiềm năng đấy. Quay xong cảnh này có thể theo tôi học làm đạo diễn."

Bạch Thu Diệp: "..."

Không cần đâu, cảm ơn.

“Vì đây là kịch bản ngẫu hứng, tôi sẽ điều chỉnh vai diễn tùy theo từng cảnh quay.” Đạo diễn Vương nói bằng giọng đều đều nhưng đầy uy quyền. “Ví dụ, nếu diễn viên chính thể hiện quá tệ mà một vai quần chúng lại tỏa sáng trong cùng cảnh, tôi sẽ lập tức đổi vai chính cho người đó.”

Ông ta dừng lại một nhịp rồi tiếp lời: “Tôi không quan tâm danh tiếng hay cấp độ. Chỉ cần diễn tốt, ai cũng có thể lên làm vai chính.”

Tằng Nhàn Tình giơ tay hỏi: “Vậy nếu vai bị thay đổi liên tục, khi kết thúc quay, thù lao sẽ được tính như thế nào?”

Bạch Thu Diệp cũng nghiêng tai lắng nghe. Vấn đề này rất quan trọng – vì nó liên quan trực tiếp đến số vé sinh tồn được phát.

Đạo diễn Vương mỉm cười như thể đã đoán trước được câu hỏi: “Tôi sẽ căn cứ vào vai trò của từng người trong mỗi cảnh để trả thù lao tương ứng.”

Nói xong, ông ta giơ loa lên, giọng vang to: “Tất cả nhân viên đoàn phim Khóc Oán chuẩn bị, 15 phút nữa bắt đầu thử vai!”

Ngay sau đó, một thông báo hiện lên trên thiết bị đầu cuối của mọi người:

【Công việc đầu tiên:

Thời gian làm việc: 18:00 – 19:00

Nội dung: Thử vai.

Người phụ trách: Đạo diễn Vương. Hiện tại ông ấy đang ở trong studio, trong lúc chờ đợi, vui lòng không làm phiền.

Phần thưởng: 5 vé sinh tồn.

Hình phạt nếu vắng mặt: Trừ 100 vé sinh tồn, mất quyền tham gia công việc tiếp theo, điểm đánh giá tối đa cho lần này giảm xuống còn 60 điểm.】

【Lưu ý: Nhiệm vụ này không theo nhóm, yêu cầu tự hoàn thành.】

Đạo diễn Vương nói xong liền rời đi, để lại tám người chơi đứng ngẩn ra nhìn nhau.

Bạch Thu Diệp đưa mắt quan sát từng người một. Người có cấp bậc cao nhất trong nhóm là Tô Vân, thấp nhất – trừ cô ra – là một cậu nhóc chỉ mới cấp 22. Nhìn tổng thể, độ khó phó bản lần này không quá cao. Nhớ lại phó bản “Chung cư Mỹ Lệ” trước đó – có đến mười hai người tham gia – thì hiện tại chỉ có tám người là tương đối nhẹ nhàng.

Loading...