Lúc , Tần Trí Viễn thật sự  thổ huyết. Anh ở bên vợ, nhưng đến bây giờ còn  động phòng, vẫn còn là một con chim non, nóng lòng  trao !
Tại ! Rốt cuộc là tại ? Anh chỉ  động phòng với vợ thôi mà! Sao  gian nan như  chứ?
Buồn bực thì buồn bực, nhưng lúc nãy   đồng ý ,  thể lật lọng . Anh chỉ  thể cố nặn  một nụ  nơi khóe môi: “Vâng,  , đơn vị   chu đáo .”
Chương Quốc Hiền đưa tay vỗ vỗ  vai : “Đi chuẩn  . Đợi  thuận lợi  về, sẽ cho  thêm hai ngày phép.”
Tần Trí Viễn là quân nhân, thiên chức của quân nhân là phục tùng. Đã nhận nhiệm vụ thì nhất định  thực hiện. Anh hít một ,  khi điều chỉnh  tâm trạng,  bước  khỏi phòng họp  gọi điện thoại cho Hạ Chí Cương.
Lúc sáng, Hạ Chí Cương   bên đơn vị gọi đến,  đang định gọi  thì  ngờ đối phương  gọi đến . Sau khi bắt máy,  cũng  vòng vo,  thẳng: “Vừa nãy chúng  họp cũng  thảo luận về chuyện hợp tác. Nếu  thể,    chuyện trực tiếp với lãnh đạo của các  để xác nhận một vài nghiệp vụ mà hai bên sẽ phụ trách về nhà máy mới,   chúng  cũng tiện đưa  hợp đồng.”
Tần Trí Viễn    mừng trong lòng. Mặc dù  đây chính ủy Cao   để Ôn Như Ý theo dõi tiến độ   của nhà máy, nhưng việc phân chia trách nhiệm nhất định  do đơn vị và bên Phúc Nhân quyết định. Vì ,  trực tiếp để Giang Vĩnh Quân  điện thoại.
Giang Vĩnh Quân  chuyện một lúc với bên ,  khi cúp máy thì  Tần Trí Viễn : “Nghe  chiều nay  sắp  biển?”
Tần Trí Viễn cứ tưởng ông còn  sự sắp xếp nào khác, vội vàng gật đầu: “Phải, chiều nay   biển.”
Kết quả Giang Vĩnh Quân chỉ gật đầu,  một tiếng: “Được,  thì  . Lát nữa về báo vợ  lập tức đến họp. Chiều mai Hạ Chí Cương bọn họ đến bàn chi tiết hợp đồng, chúng   trao đổi thông tin .”
Tần Trí Viễn: “...”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ke-nien-dai-70-hon-nhan-bat-dac-di/chuong-115-chuan-bi.html.]
Uổng công kỳ vọng.
Rất nhanh,   về đến nhà, báo  chuyện ngày mai Hạ Chí Cương đến họp cho Ôn Như Ý . Ôn Như Ý  khuôn mặt như  táo bón của , cô  hỏi: “Sao thế, chúng  hợp tác với Phúc Nhân,   vui ?”
Tần Trí Viễn hít một  thật sâu  : “Có thể hợp tác đương nhiên là  vui . Sau    trong khu ký túc xá  công việc, em cũng  cần rảnh rỗi ở nhà đến mốc meo nữa.”
Ôn Như Ý khẽ nhướng mày: “Vậy   còn xị mặt  thế, xảy  chuyện gì ?”
Tần Trí Viễn khẽ mím môi, : “Không ,   thể  chuyện gì . Cùng lắm là lát nữa   biển,  thể mười ngày nửa tháng mới về thôi mà!”
Ôn Như Ý   trực tiếp ho sặc lên: “Anh,  sắp  biển ?”
Tần Trí Viễn  , lặng lẽ gật đầu: “Còn   ? Lát nữa    . Em  xem, ngày cưới của chúng    chọn sai ngày ,  cứ xảy  vấn đề hoài ?”
Giọng  và vẻ mặt của  đều  ấm ức, giống như một đứa trẻ. Lần  Ôn Như Ý  kìm , trực tiếp bật  ha hả: “Thật  giả ? Anh sắp  biển ? Nửa tháng mới về ?”
Tần Trí Viễn thấy cô vui mừng như , thật sự  đè cô xuống giường  một trận.  nếu bây giờ  thật thì cũng  đủ thời gian. Anh chỉ trừng mắt  cô: “Em  cái gì? Rất nhanh  sẽ về thôi,    cần nửa tháng . Có tin đến lúc  về sẽ xử lý em !”
Lần  Ôn Như Ý thu nụ  , vòng tay ôm chặt lấy : “Đương nhiên tin . Vậy em đợi  về xử lý em nhé.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào, mịn màng, hàng mi chớp chớp như đang quyến rũ  , Tần Trí Viễn bỗng chốc  cảm thấy  sắp sung huyết. Anh trực tiếp đẩy  phụ nữ , nghiến răng : “Em đợi đấy! Đợi   về sẽ cho em  tại  hoa   màu đỏ. Hy vọng đến lúc đó em đừng  xin tha!”
Nói xong,  ưỡn ngực, khí phách hiên ngang  vòng qua  cô  phòng thu dọn đồ đạc.