Ông Ôn Vệ Quốc vội chớp mắt,  để nước mắt rơi . “Cha  ăn nữa, chụp hình thôi!”
Nói xong, ông để bát đũa xuống, chạy đến bên cạnh bà Triệu Tú Hoa. Bà chỉnh  quần áo cho ông. Giang Vĩnh Quân sẽ là  chụp ảnh. Ông : “Hai   gần  một chút, nếu  sẽ  chụp hết . Như Ý   giữa , bế con lên cao một chút.”
Ôn Như Ý  , khẽ bế con lên một chút. Giang Vĩnh Quân  hỏi: “Tất cả chuẩn  xong ? Xong  thì chụp nhé!”
Mọi  đều  thẳng , đồng thanh : “Xong .”
Giang Vĩnh Quân bắt đầu hô:
“Một, hai, ba!”
“Tách!”
Bức hình gia đình đầu tiên của nhà họ Ôn và nhà họ Tần   đời.
Thời , máy ảnh  hiếm. Bây giờ khó khăn lắm mới mượn  của đơn vị, những  khác cũng  giữ  một bức ảnh của riêng . Cho nên,  khi gia đình họ Ôn chụp xong,   cũng tranh  tiến tới chụp. Trong nhất thời,  thì ăn cơm,  thì chụp ảnh,   sân trở nên vô cùng náo nhiệt. Sự náo nhiệt  kéo dài mãi đến ba giờ chiều mới tan.
Kim Quế Hoa và vài chị em quân nhân ở  phụ giúp dọn dẹp. Dọn dẹp xong, họ cũng mang bàn ghế và bát đũa của  về. Trước khi , bà Triệu Tú Hoa  gói ít rau củ  nấu cho họ mang về, cũng để tránh ăn  hết, để đó sẽ hỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ke-nien-dai-70-hon-nhan-bat-dac-di/chuong-171-buc-hinh-gia-dinh-dau-tien.html.]
Xong xuôi tất cả  việc thì cũng  gần tối. Buổi trưa ăn nhiều quá nên bây giờ   cũng   khẩu vị gì, chỉ tùy tiện ăn ít hoa quả và húp cháo cho xong bữa.
Sau bữa tối, Ôn Như Ý nhớ đến chuyện lúc trưa cô  với Hạ Chí Cương. Mặc dù cô    dẫn cha  cùng đến Dương Thành, nhưng cô vẫn   với họ về chuyện . Cho nên, cô hỏi ông Ôn Vệ Quốc: “Cha,    khi trở về, cha  dự định gì ? Đi   là...?”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Ông Ôn Vệ Quốc   thì ngây . Thật lòng mà , ông  minh oan   bao lâu, lúc đó chỉ   về, cũng   kế hoạch gì  đó, nên nhất thời  thể trả lời  câu hỏi . “Cha  nghĩ xong, đợi vài ngày nữa cha về nhà  tính tiếp.”
Ôn Như Ý còn  kịp đáp lời, bà Khương Nguyệt Anh   thẳng: “Anh còn định  về ?  cứ tưởng cháu và bà ngoại đều ở đây,  cũng  cần về nữa chứ.”
Ông Ôn Vệ Quốc  ngây . Mặc dù nguyên nhân lúc  ông ly  với bà Triệu Tú Hoa là do bất đắc dĩ, nhưng họ  đăng báo cắt đứt quan hệ, bây giờ xem như là độc , cũng  thể cứ ở với  mãi , nếu   thể sẽ  những lời đồn thổi  .
Ông  bà Triệu Tú Hoa một cái, thấy sắc mặt bà   gì  đổi, ông  với vẻ mặt  ngượng: “Chuyện đó... vẫn là   về. Có Tú Hoa ở bên  giúp đỡ,  ở đây hình như cũng   chuyện gì để , còn  bằng  về xem  thể   gì .”
Ôn Như Ý do dự một lát  : “Cha, nếu cha  tìm việc  thì con  thể giúp. Xưởng của bọn con bây giờ đang tuyển , cha   kinh nghiệm  việc nhiều năm như thế,    thì   vấn đề gì.”
Nói thế nào thì lúc  nhà họ Ôn cũng là gia đình tư sản, ông Ôn Vệ Quốc cũng luôn là chủ tịch hội đồng quản trị, quản lý công xưởng của gia đình. Mặc dù  đó doanh nghiệp tư nhân đổi thành doanh nghiệp nhà nước, nhưng kinh nghiệm  việc mười mấy năm là điều chắc chắn. Nếu ông  xưởng , cho dù Hạ Chí Cương  cũng sẽ  phản đối.
Tần Trí Viễn cũng : “Phải đấy, cha. Tháng 5   Như Ý lấy   nhiều đơn hàng, bây giờ trong xưởng  bận. Muốn thêm một    là chuyện  dễ dàng. Chỉ xem cha  chấp nhận   thôi.”
Lúc , ông Ôn Vệ Quốc ở công xưởng là lãnh đạo ở vị trí cao nhất. Nếu bây giờ  xưởng  , ban đầu chắc chắn sẽ    quản lý cấp cao. Cho nên,  xem ông  thể chấp nhận sự khác biệt  .
Châu Mỹ Thanh cũng  : “ đấy, cha. Cha đừng quên, Như Ý của chúng  bây giờ là phó xưởng trưởng đấy. Nếu cha   , em  nhất định  thể sắp xếp vị trí cho cha, cha  cần  tự  tìm việc .”