Nhân viên bán hàng  cô   liền giải thích: “Đây là hàng hiệu Thượng Hải, chất lượng  .  thấy hai vị sắp kết hôn, mua chiếc  là hợp lý nhất, đeo  ngoài cực kỳ sang trọng.”
Tần Trí Viễn cũng giơ chiếc đồng hồ  tay  lên: “Của  cũng là loại . Chúng   đeo đồng hồ đôi chứ.”
Nhân viên bán hàng  híp mắt: “ , vợ chồng là  mua đồ đôi.  thấy chồng cô cũng là  hào phóng, nếu là chồng  thì   mua ngay  cần suy nghĩ .”
Ôn Như Ý  ,  kịp trả lời,  đàn ông  lấy chiếc đồng hồ đeo  tay cô: “Em xem,     ? Đẹp thật.”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Anh  câu , cũng   là khen   khen đồng hồ. Tay  vẫn còn đang nâng tay cô, cứ  chằm chằm  chiếc đồng hồ, ngắm tới ngắm lui, vẻ mặt yêu thích   rời.
Ôn Như Ý ho nhẹ một tiếng: “Anh xem xong ?”
Người đàn ông đột nhiên ý thức  hành động của , vội vàng rụt tay , tai trái bỗng chốc đỏ bừng: “Vậy... lấy cái  , lấy nó .”
Nói xong,   lặng lẽ xoa mũi. Không thể  , tay của vợ  thật sự  mềm mại, tuy   lạnh nhưng   mềm và mịn, giống như lụa mà  từng sờ qua.
Chậc, cái sắc tâm đáng c.h.ế.t  của !
Nhân viên bán hàng thấy  đàn ông  quyết,  sợ cô gái đổi ý, vội vàng lấy hóa đơn ,  xoèn xoẹt  nhanh chóng đưa cho họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ke-nien-dai-70-hon-nhan-bat-dac-di/chuong-68-em-xem-khong-phai-rat-dep-sao.html.]
Ôn Như Ý lắc lắc chiếc đồng hồ,   đàn ông : “Vậy em đeo luôn nhé.”
Người đàn ông “ừm” một tiếng. Anh còn  kịp phản ứng, cô  ghé sát mặt ,  nhỏ bên tai : “Cảm ơn .”
Cô đột nhiên tiến  gần,  thở ấm áp phả  tai khiến  rùng , chiếc hộp  tay suýt nữa thì rơi xuống. “Chúng  sắp kết hôn , còn khách sáo  gì!”
Ôn Như Ý  , xoay  rời khỏi quầy đồng hồ. Sau đó, họ lên tầng hai, nơi bán quần áo. Trước đó, Triệu Tú Hoa  may cho cô vài bộ đồ cưới, nhưng   bộ nào để mặc trong ngày tân hôn. Tuy tay nghề của bà  , nhưng mấy ngày nay bà quá bận, bây giờ may cũng  kịp, nên cô đành  mua đồ may sẵn.
Họ  từ khu quần áo nam sang khu quần áo nữ. Thời , đa    đều tự may quần áo, nên khu đồ may sẵn khá vắng khách. Ôn Như Ý xem  nhiều, cuối cùng ưng một bộ màu đỏ. Áo là kiểu vest đỏ tươi,  thắt eo và khuy cài ở cổ tay, bên  là chân váy xếp ly màu đỏ dài đến đầu gối. Toàn bộ trang phục trông  cổ điển, mang phong cách Hồng Kông.
Không thể  , đồ ở cửa hàng bách hóa  khá thời trang. Tuy kiểu dáng đơn giản nhưng tay nghề cũng  . Ôn Như Ý mặc thử,  hài lòng nên  mua bộ đó.
Sau một hồi mua sắm, những thứ cần mua cơ bản  xong, cũng  qua 12 giờ trưa. Hai  nhờ nhân viên bán hàng giúp một tay, cùng  xách quần áo và máy may  xe,  đó mới đến quán cơm ăn trưa. Ăn xong cũng  hơn hai giờ chiều.
Đám cưới  cận kề, tối nay còn  chuẩn  phòng tân hôn, nên hai  lái xe về khu tập thể. Thấy hai  ngoài máy may còn mua  nhiều vải và quần áo may sẵn, Triệu Tú Hoa  kìm  mà càm ràm Ôn Như Ý: “Con mua quần áo may sẵn  gì, đưa vải đây  may cho, hai ngày là xong.”
Tuy miệng thì càm ràm, nhưng mặt bà  tươi . Ôn Như Ý  kịp trả lời, Tần Trí Viễn  : “Không   ạ. Giá quần áo may sẵn so với tự may cũng  chênh lệch bao nhiêu, mua luôn cho tiết kiệm thời gian.”
Triệu Tú Hoa   cũng   gì thêm nữa. Bà cảm thấy họ thật sự nên cảm ơn chủ nhiệm Tôn một cách đàng hoàng. Nếu   ông Tôn, Ôn Như Ý   gặp  Tần Trí Viễn,   chừng  thật sự   nông thôn .