Trong sân, một nhóm  vẫn đang đốt pháo ăn mừng. Một lúc , tiếng pháo cuối cùng cũng dứt. Tần Trí Viễn,  sự thúc đẩy của  ,   đến  cửa.
Phía   là mấy  bạn  cùng đón dâu, ai nấy cũng cao ráo, bảnh bao.  đương nhiên, họ vẫn  thể sánh  với Tần Trí Viễn. Dù   cũng là quân nhân, tố chất cơ thể hơn hẳn  thường.
Thấy Ôn Minh Khang dẫn một đám đàn ông  chặn đường, Tần Trí Viễn giật giật khóe môi, ôn hòa : “Anh cả, hôm nay là ngày vui của em,   thể nương tay một chút...”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Chữ “” còn  kịp  , Ôn Minh Khang  đáp thẳng: “Đương nhiên là  thể.”
Tần Trí Viễn hỏi: “Vậy     mới cho em ?”
Một đám  bắt đầu hô hào: “Hát , uống rượu , chống đẩy 100 cái!”
Có  xì một tiếng: “Hát với uống rượu thì nhẹ quá , ít nhất cũng  chống đẩy 100 cái!”
“Chống đẩy 100 cái ? Thôi ,   là quân nhân, 100 cái nhằm nhò gì. Ít nhất cũng  500 cái mới  .”
“Chống đẩy 500 cái, thế tối nay  cho   động phòng  đấy?”
Mọi  lập tức  phá lên. Lại   hô: “Vậy thì  xuống cho   dùng búa tạ đập lên , nuốt mảnh sành, trồng cây chuối ăn mì...”
“Này, đây là đám cưới đấy,   gánh xiếc ,  cho   đón dâu ...”
“Đương nhiên là cho, nhưng  thể dễ dàng cho    .”
“ lỡ qua giờ lành thì   !”
“Dừng, dừng, dừng!”
Ôn Minh Khang vội  hiệu dừng ,    : “  chuẩn  sẵn câu hỏi . Hôm nay là ngày vui, chúng   chơi mấy trò động tay động chân đó, chúng  là  văn hóa.”
Tần Trí Viễn là quân nhân, thích võ hơn văn. Đối với mấy tiết mục văn nghệ,  tỏ   mấy mặn mà, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Anh cả,  cứ .”
Ôn Minh Khang liền hỏi câu đầu tiên: “Nước Tân Hoa  thành lập  ngày nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ke-nien-dai-70-hon-nhan-bat-dac-di/chuong-73-lam-sao-moi-nguoi-moi-cho-em-vao.html.]
Mọi   xong  xì xào. Tần Trí Viễn là quân nhân, câu hỏi mà đến trẻ con cũng , Ôn Minh Khang  đem  hỏi, đúng là trẻ con quá.
Tần Trí Viễn cũng  cần suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức.
Ôn Minh Khang hỏi tiếp:
“Như Ý thích ăn món gì nhất?”
“Gà luộc.”
“Em  thích màu gì?”
“Xanh nhạt.”
“Em  ghét nhất   gì?”
“Lăng nhăng  chung thủy!”
Những câu hỏi thường ngày , qua mấy ngày tiếp xúc, Tần Trí Viễn  nắm rõ. Anh đều trả lời  trôi chảy, thậm chí còn  cảm giác như ông  vợ đang cố tình chọn câu hỏi dễ cho .  đến mấy câu hỏi ,   hỏi đến mức mắt trợn tròn.
Nào là cháu trai của chú của con trai của  họ thứ ba của bà cô bên nhà dì của   thì nên gọi   là gì? Rồi thì,  cả đến nhà  hai tìm  ba   bốn đến nhà  nào trộm tiền của ai đặt ở đó, cuối cùng ai mới là kẻ trộm? Ngạc nhiên hơn là còn bắt   thuộc hai đoạn đầu của “Xuất sư biểu”...
Tần Trí Viễn  mà đau cả đầu,   mà trả lời ? Đây   là nương tay, rõ ràng là   để  rước dâu mà.
Ôn Minh Khang ấm áp nhắc nhở, nếu  trả lời ,  thể dùng hồng bao  thế, mỗi câu là một phong bì 5 tệ. Còn bảy câu, tổng cộng là 35 tệ, chứ   50 tệ. Mọi   xong đều bật , cảm thấy Ôn Minh Khang đúng là nham hiểm, câu hỏi khó nhằn như  mà cũng nghĩ  .
Tần Trí Viễn cúi đầu  đồng hồ, dứt khoát  với phù rể phía : “Tiểu Tống, đưa tiền!”
Ôn Minh Khang ngớ : “Cậu  cần suy nghĩ thêm ? Thật  mấy câu  dễ lắm đấy.”
Tần Trí Viễn  Ôn Minh Khang từng học hai năm đại học, cái “dễ” của   khác với cái “dễ” của . Anh vội : “Không    cả. Phiền  nhường đường  ? Em đang vội.”
Nói   trực tiếp lách qua Ôn Minh Khang   trong.
Ôn Minh Khang  Triệu Tú Hoa lườm một cái: “Mẹ thấy con   cho em gái con xuất giá . Quay về đưa  tiền  cho em con  của hồi môn .”