Ôn Như Ý khẽ nhướng mày. Cô  lấy, nhưng  đàn ông cứ đưa   mặt. Cô vẫn  lấy. Anh  : “Sao thế,     giao nộp ? Giờ   lấy nữa?”
Ôn Như Ý  , khóe môi cong lên. Cô nhanh chóng nhận lấy cuốn sổ từ tay ,  mở   nhấn mạnh: “Đây là  tự nguyện đấy nhé,   em ép buộc...”
Cô còn   xong, khi  thấy con  trong sổ tiết kiệm, cô lập tức ngừng , hít một  thật sâu  ngước đôi mắt đen láy lên   một cách  thể tin : “Anh,    nhiều tiền ?”
Trời ơi, hơn 6600 tệ? Đây là khái niệm gì ? Đây còn là  tiền còn   khi  trừ hết chi phí cho đám cưới ?
Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng: “Em quên  , 16 tuổi    lính . Số tiền  đương nhiên là tiết kiệm từ lúc đó đến giờ.”
Anh nhập ngũ năm 16 tuổi, vì biểu hiện  nên một năm    thăng cấp, lương cũng bắt đầu tăng. Sau đó  liên tục  thăng cấp,   trường quân đội bồi dưỡng, cộng thêm vài   tiền tuyến lập công lớn, lương và trợ cấp cứ thế tăng lên.
Hơn nữa, vì cha  là liệt sĩ, nên đơn vị trợ cấp cho  khá nhiều, nào là dầu, thịt, vải, những thứ    ít khi  mua. Anh cũng  hút thuốc uống rượu, nên ở trong đơn vị cũng  tiêu pha gì nhiều.   tiền     là lương của , còn một khoản lớn là do bà Khương Nguyệt Anh gửi cho,  là cho  phòng .
Nghe  kể xong, Ôn Như Ý đột nhiên thấy thương . Mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ    quân ngũ rèn luyện. Suốt một chặng đường thăng chức, đề bạt   bồi dưỡng,  qua thì  vẻ nhẹ nhàng, nhưng để    tiền  chắc chắn cũng  vất vả. Cô  kìm  mà cảm thán: “Sao còn nhỏ như     lính ?”
Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng. Thật  lúc đó  khá nghịch ngợm,  thích  học, cứ theo đám trẻ con trong khu lên núi xuống biển, chọc tổ chim bắt cá. Cuối cùng, bà Khương Nguyệt Anh hết cách, mới liên hệ với lãnh đạo cũ của cha  để đưa   quân đội.  những lịch sử đen tối ,   thể  với Ôn Như Ý . “Anh nhỏ ? Anh  nhỏ, tối qua em thấy  mà!”
Ôn Như Ý  câu  vô vị , khóe môi giật một cái. Khoảnh khắc cảm động như    cái miệng của  phá hỏng!
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ke-nien-dai-70-hon-nhan-bat-dac-di/chuong-80-ve-nha.html.]
Cô nghiến răng, giơ cuốn sổ trong tay lên : “Số tiền  em giữ giúp  , để  khỏi   lung tung bên ngoài. Tiền tài  nên để lộ!”
Tần Trí Viễn vốn định đưa cho cô, đương nhiên   ý kiến gì, nhưng miệng vẫn  : “Em lấy hết luôn ? Không để  cho  một chút nào ?”
Khóe môi Ôn Như Ý cong lên. Cô  hào phóng rút hai tờ tiền lớn  đưa cho : “Từng  đủ cho  tiêu một tháng  nhỉ?”
Tần Trí Viễn miễn cưỡng nhận lấy: “Cũng tạm,  sẽ cố gắng tiết kiệm.”
Bên  thu dọn cũng gần xong,  sắp đến 5 giờ chiều. Ôn Như Ý cùng Tần Trí Viễn xách đồ đạc về nhà họ Ôn.
Người trong khu tập thể thấy cô mới lấy chồng hôm qua, hôm nay  xách đồ về  mặt,  chút ngạc nhiên, bèn hỏi: “Sao hôm nay  về  mặt  thế?”
Ôn Như Ý  đáp: “Dì ơi, ngày mai bọn cháu  về đơn vị, nên hôm nay về  ạ.”
Bà dì đó  đây cũng  Triệu Tú Hoa  ngoài đảo cách đây khá xa, nên  : “Nếu cháu  ngoài đó  thì cũng  thường xuyên  thư về cho  nhé.”
Ôn Như Ý gật đầu,  theo  đàn ông về nhà họ Ôn. Lúc   là giờ tan ,  nhà họ Ôn đều  mặt. Triệu Tú Hoa thấy họ đến cũng ngẩn : “Không  ngày mai hai đứa mới  ?”
Tần Trí Viễn : “Mẹ, 1 giờ chiều mai tụi con  lên tàu , buổi sáng  thể  kịp qua đây, nên hôm nay   ạ.”
Tiếng “”   gọi  thuận miệng, trong lòng Triệu Tú Hoa  vui. Mặc dù  đây bà  hai đứa kết hôn xong sẽ  , nhưng lúc   tin chúng thật sự sắp , bà đột nhiên  nỡ. Lần   cũng   khi nào mới  thể về thăm nhà, nên bữa cơm  ăn   chậm.