Vương Phi Nhà Ta Có Chút .... Điên - Chương 102: --- Mưa tạnh, trời quang, hắn ta lại cảm thấy mình được rồi

Cập nhật lúc: 2025-08-26 00:16:32
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Hạ Vân Đình tay với Âu Dương Triệt, Thẩm Tinh Lạc đoán là ai mua sát thủ g.i.ế.c Âu Dương Triệt, thế là nàng liền hóng chuyện chê việc lớn.

“Đám sát thủ là do phu phụ chúng bỏ tiền thuê , bởi vì chúng sẽ phí tiền oan .”

Âu Dương Triệt lập tức hiểu là ai g.i.ế.c diệt khẩu.

Hắn lạnh lùng một tiếng, rút bội kiếm bên hông chuẩn nghênh địch.

Thẩm Tinh Lạc đang bám Hạ Vân Đình, nghịch ngợm thè chiếc lưỡi nhỏ l.i.ế.m nhẹ vành tai .

Một cỗ cảm giác tê dại ngập trời tức thì bao phủ Túc Vương.

Đồng thời, khuôn mặt tuấn tú với đường nét lạnh lùng của tức khắc trở nên dịu , đó là sự cưng chiều quá mức.

Hạ Vân Đình một tay nâng kiều đồn của Thẩm Tinh Lạc, một tay ôm lấy vòng eo nàng, như một cự long khổng lồ hóa thành lồng giam, bao bọc lấy thê tử mà coi như bảo vật, cho phép kẻ khác tơ hào dù chỉ một phân.

Từ ánh mắt Thẩm Tinh Lạc, thể thấy tình yêu của đến mức điên cuồng.

Âu Dương Triệt mặt , cảnh phu thê tình thâm của họ. Ngay đó, huýt vài tiếng sáo, bốn phương tám hướng liền đổ một nhóm trang phục thống nhất, huấn luyện tinh thông.

Hai bên nhanh liền giao chiến.

Nhìn một lúc cuộc quần chiến, Thẩm Tinh Lạc mềm mại mở lời.

“Mệt , về phủ.”

Hạ Vân Đình khẽ ừ một tiếng, dẫn thê tử rời khỏi nơi đó.

Tuấn mã phi nhanh, Túc Vương siết chặt thê tử lòng bảo vệ.

Thẩm Tinh Lạc lắng nhịp tim mạnh mẽ định nhưng nhanh, khóe môi khẽ cong.

Nàng đang sợ.

Nàng cũng sợ.

“Vương gia đừng sợ, bởi yêu .”

Trời đất chứng giám, câu nhẹ nhàng mềm mại đến mê hoặc mang cho Hạ Vân Đình sức ảnh hưởng lớn đến mức nào, khiến cánh tay ôm lấy thê tử ngừng run rẩy.

“Tinh Lạc, nàng yêu sâu đậm đến mức nào , chỉ yêu nàng hơn tất thảy.”

“Nếu Tinh Lạc, một ngày cũng sống nổi.”

Bàn tay nhỏ nhắn trắng tuyết của Thẩm Tinh Lạc đặt lên bàn tay to lớn của đang ôm ngang eo nàng.

“Được. Suy nghĩ của đúng, cứ thế mà giữ.”

Hạ Vân Đình: “......”

Thê tử của chuyện vĩnh viễn khó lường như .

Thẩm Tinh Lạc ngừng nghịch bàn tay to lớn của bằng bàn tay nhỏ của .

“Phụ hoàng hôm nay triệu cung chuyện gì?”

Hạ Vân Đình đáp.

“Thái tử gần đây một mặt mặt giám quốc, một mặt còn lo liệu hậu sự cho Hoàng hậu, bận rộn dứt, nên phụ hoàng giao thêm nhiều chính sự cho .”

Thẩm Tinh Lạc suy nghĩ một lát.

“Kể từ khi phụ hoàng để Vương gia giúp Thái tử xử lý chính sự, những việc chính sự giao cho Vương gia đủ nhiều .”

“Vương gia mỗi ngày tuy cần thượng triều sớm, nhưng ngày ngày ở nhà xử lý chính sự.”

“Phụ hoàng trọng dụng Vương gia như , Thái tử nảy sinh sát tâm với Vương gia ?”

“Cho nên Thái tử mới nôn nóng g.i.ế.c Âu Dương Triệt diệt khẩu trong lãnh thổ nước . Một là sợ Âu Dương Triệt sẽ khai sự hợp tác giữa họ như từng khai Hạ Tư Thành, hai là châm ngòi chiến tranh, để Vương gia lĩnh soái xuất chinh, đó dùng chút thủ đoạn khiến Vương gia c.h.ế.t trận sa trường đúng ?”

Hạ Vân Đình .

“Tinh Lạc thật thông tuệ.”

“Từ yến tiệc trong cung, Thái tử vẫn luôn phái theo dõi từng cử động của Âu Dương Triệt.”

“Thái tử vốn đa nghi mẫn cảm, thể phụ hoàng vốn dĩ cũng sống mấy năm, thêm đó gần đây trong hoàng thất xảy nhiều chuyện như khiến phụ hoàng chịu đả kích nhỏ.”

“Cùng với việc phụ hoàng chỉ định cho ngày càng nhiều chính vụ, phân cho quyền lực ngày càng lớn, Thái tử đại để là sợ phụ hoàng khi lâm chung sẽ đưa quyết định gì đó trong tầm kiểm soát của , nên nảy sinh sát tâm với .”

Thẩm Tinh Lạc chợt lộ vẻ lạnh lẽo.

“Ha, mưa tạnh , trời quang , cảm thấy .”

Hạ Vân Đình tiếp tục .

“Người của chặn thư tín Hạ Bác Viễn gửi cho Thái tử Mạc Viễn quốc đêm qua.”

Thẩm Tinh Lạc hỏi.

“Trên thư tín ghi Hạ Bác Viễn đang lên kế hoạch để trừ khử Vương gia ?”

Hạ Vân Đình khẽ gật đầu.

“Hạ Bác Viễn Thái tử Mạc Viễn chủ động tìm Tây Lăng hợp tác xâm lược nước , đó phái lĩnh soái xuất chinh.”

“Sau khi dùng âm chiêu lưng khiến c.h.ế.t chiến trường, Hạ Bác Viễn hứa với Thái tử Mạc Viễn sẽ lập tức liên thủ tấn công Tây Lăng, đó cùng Mạc Viễn quốc chia đều lãnh thổ Tây Lăng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-nha-ta-co-chut-dien/chuong-102-mua-tanh-troi-quang-han-ta-lai-cam-thay-minh-duoc-roi.html.]

Thẩm Tinh Lạc lạnh một tiếng.

“Biên cương vốn bất , nước nay c.h.ế.t hai hoàng tử, mà Vương gia cũng luôn lấy cớ xưng bệnh với bên ngoài. Triều cục đang trong thời kỳ biến động, một vài quốc gia lân cận e rằng nảy sinh ý đồ thừa cơ xâm lược nước , nay Hạ Bác Viễn còn định dẫn sói nhà.”

“Hơn nữa, Vương gia c.h.ế.t trận sa trường, liền mất chỗ dựa, mà nắm giữ đại quyền, sẽ kiêng dè gì mà ép cung cấp tâm đầu huyết. Ha ha, thật là một kế hoạch mỹ tì vết.”

“Chẳng qua ai tình hình thực sự của phu thê chúng , những gì ngoài thấy, chỉ là những gì chúng họ thấy.”

“Hạ Bác Viễn chọc , thể coi là đá tấm thép .”

Hạ Vân Đình khen ngợi.

“Tinh Lạc phân tích nhân tâm, dã tâm của kẻ nắm quyền và cục diện đều thấu đáo.”

“Âu Dương Triệt xảo trá ba hang, tuy bí mật lẻn kinh đô nước từ sớm, nhưng vẫn luôn thư tín qua với Thái tử Mạc Viễn.”

“Hoàng thất nước động loạn, thám tử của Mạc Viễn quốc hai ngày nay bắt đầu hành động, nay Hạ Bác Viễn chủ động mời xâm lược nước , đúng là trúng ý của đối phương.”

Thẩm Tinh Lạc hừ lạnh.

“Lang tử dã tâm, mỗi kẻ ôm một quỷ thai. Ta quản bọn họ mỗi kẻ toan tính điều gì, nhưng chiến sự một khi nổ , sẽ bách tính chết.”

“Vương gia, chúng hãy thống nhất thiên hạ , ban cho bách tính một vùng đất trong sạch vĩnh viễn khói lửa chiến tranh.”

Hạ Vân Đình cong môi.

“Được.”

Thẩm Tinh Lạc khóe miệng vẫn vương nụ .

“Vậy lát nữa chúng về phủ sẽ bắt đầu an bài bố trí.”

“Ta cho những kẻ xâm lược nếm thử sức sát thương của nhiệt vũ khí, để bọn chúng thiên linh cái hất bay là tư vị gì!”

Ngửi hương thơm mê say nàng, Hạ Vân Đình chỉ thấy tham luyến an lòng.

“Tất cả đều theo ý Tinh Lạc.”

Trở về phủ, lúc sắp đến tiền sảnh, liền thấy giọng Huyễn Ảnh sốt ruột chút luống cuống.

“Ngươi đừng , tuyến nhân của Vương gia đông đảo, nhất định thể tìm Vương phi.”

Thẩm Tinh Lạc dừng bước, dựng vành tai nhỏ lên ngóng chuyện.

Lưu Vân thèm để ý , đến xé lòng xé phổi.

Thấy Lưu Vân ngừng , Huyễn Ảnh đau lòng khôn xiết.

“Lưu Vân ngoan, ngươi đừng , Vương gia khỏi cung liền đích đuổi theo Vương phi , Vương gia võ công cái thế, bọn họ nhất định lát nữa sẽ trở về.”

Lưu Vân tháo trâm cài tóc đầu xuống.

“Ngươi để bọn ác nhân cướp mất Vương phi ngay mắt , cây trâm ngọc trả ngươi! Ta sẽ bao giờ để ý đến ngươi nữa!”

Huyễn Ảnh vội vàng thuận theo nàng an ủi.

“Chỉ cần ngươi nữa, ngươi gì cũng đúng.”

“Biết ngươi giờ thấy là thấy phiền lòng, liền xa một chút.”

Dứt lời, Huyễn Ảnh lưu luyến rời về phía cửa tiền sảnh.

Hắn chợt nghĩ điều gì đó, vội vàng bổ sung một câu.

“Cái , xa một chút là ý rời xa ngươi nhé, hôm nay ngươi thờ ơ với , ngày mai vẫn sẽ đến tìm ngươi! Dù thì bất kể ngươi cũng sẽ để trong lòng, nhất định cưới ngươi thê tử.”

Nhược Ảnh: “......”

Khoảnh khắc , chợt ngộ Huyễn Ảnh sắp cưới thê tử.

Nếu là nữ tử, cũng sẽ chọn Huyễn Ảnh mà chọn .

Huyễn Ảnh khỏi tiền sảnh, liền thấy Hạ Vân Đình và Thẩm Tinh Lạc đang về phía .

Hắn liền trượt quỳ sụp xuống.

“Là thuộc hạ vô năng, bảo vệ Vương phi, xin Vương gia cứ việc trách phạt!”

Lưu Vân trong phòng thấy Vương phi về, liền như bay vọt ngoài sảnh, trực tiếp hất bay Nhược Ảnh đang chạy phía .

“Tiểu thư, thương ? Người kinh hãi ?”

Thẩm Tinh Lạc khẽ mỉm .

“Lưu Vân , ngươi vẫn đủ hiểu , đến cả Ác Ma còn khắc hình lưng, nào kẻ dễ kinh hãi? Ngược , thiên linh cái của bọn chúng sắp hất bay .”

Lưu Vân: “......!”

Tiểu thư đây là dọa nhẹ .

Cùng lúc đó, Nhược Ảnh cũng khấu đầu thỉnh tội.

“Là thuộc hạ vô năng, bảo vệ Vương phi, xin Vương gia cứ việc trách phạt!”

Thẩm Tinh Lạc về phía chủ uyển, hiệu lệnh.

“Trách phạt thì miễn. Theo đến đây, chuyện quan trọng giao cho các ngươi.”

---

Loading...