Vương Phi Nhà Ta Có Chút .... Điên - Chương 106: ---Ta đối với ngươi dốc hết vàng bạc, ngươi lại đối với ta giấu tâm cơ
Cập nhật lúc: 2025-08-26 00:16:36
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Oản Oản khó hiểu.
“Ai khiến phụ hoàng nổi giận lớn đến chứ?”
Thẩm Tinh Lạc giải đáp thắc mắc.
“Trước khi ngươi đến, của Vương gia đến báo, là lúc dùng bữa trưa Âu Dương Triệt cố ý xông hoàng cung, còn là loại xông một cách quang minh chính đại.”
“Cho nên đặt chân cửa cung Ngự Lâm quân bao vây .”
“Sau đó con mắt của Hạ Bác Viễn chủ động tìm và sắp xếp giúp giải cổ, còn hứa hẹn thể cho những thứ giống như Yến Vương cho .”
Nghe đến đây, Hạ Oản Oản nhịn ngắt lời.
“Có thể giống như Hạ Tư Thành cho? Vậy chẳng hứa hẹn Âu Dương Triệt sẽ cắt nhượng thành trì cho Tây Lăng ?!”
Thẩm Tinh Lạc gật đầu tiếp tục .
“Âu Dương Triệt còn việc giúp Hạ Bác Viễn trừ bỏ Yến Vương đó Hạ Bác Viễn đ.â.m lưng, mua sát thủ g.i.ế.c , đồng thời còn giao tất cả các thỏa thuận đạt giữa và Hạ Bác Viễn cho Ngự Lâm quân, nhờ Ngự Lâm quân chuyển tấu lên phụ hoàng.”
“Phụ hoàng đăng cơ nhiều năm, từ đến nay luôn chủ hòa, mà phận đối phương là Tây Lăng Thái tử, cho nên Ngự Lâm quân khi hiểu rõ mục đích của thì thả .”
“ lúc đó nhiều Ngự Lâm quân ở hiện trường thấy, một trữ quân đường đường của một nước chỉ cắt nhượng thành trì cho địch quốc, mà còn câu kết với thái tử địch quốc để đối phó của , Thái tử bại danh liệt .”
“Chẳng , phụ hoàng chọc tức .”
Hạ Oản Oản trợn mắt há mồm.
“Thảo nào mẫu phi từ nhỏ chỉ cho phép chơi với nhị hoàng , bao giờ cho phép chơi với bất kỳ hoàng nào khác.”
Thẩm Tinh Lạc dậy.
“Cái tính là gì, Hạ Bác Viễn chỉ liên thủ với Âu Dương Triệt để đối phó Yến Vương, còn gửi thư cho Mạc Viễn Thái tử, khiến Mạc Viễn quốc phát động chiến tranh với nước , đó với phận nhiếp chính, sai Vương gia suất binh trận, chuẩn trong ngoài câu kết với Mạc Viễn Thái tử để Vương gia c.h.ế.t chiến trường.”
Hạ Oản Oản giận phát điên.
“Vô liêm sỉ! Mất nhân tính!”
Thẩm Tinh Lạc lạnh.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, điều khiến phẫn nộ chỉ thế , còn điều khiến kinh ngạc tột độ hơn nhiều.”
“Cái tên Hạ Bác Viễn còn gây chuyện trong hậu cung của phụ hoàng, mang trong dũng khí trời cao đất dày là gì, và đời sống riêng tư phụ hoàng phế bỏ.”
“Hoàng cung vốn nên là nơi để kế thừa đại nghiệp, tạo phúc cho dân, lưu danh muôn thuở, mà ở trong cung chơi trò tình yêu cấm kỵ với Tưởng Tiệp Dư.”
Hạ Oản Oản: “!!!”
“Thái tử tư thông với Tưởng Tiệp Dư?! Hắn điên ?!”
“ mà Tưởng Tiệp Dư đó cả toát vẻ quyến rũ, quả thực là dáng vẻ diễm lệ mê hoặc lòng . Cũng giữa Thái tử và nàng , ai là dụ dỗ ai .”
Thẩm Tinh Lạc chỉnh trang dung nhan.
“Ta quan tâm giữa họ là quan hệ gì, ai là dụ dỗ ai , nhưng Hạ Bác Viễn g.i.ế.c phu quân của thì chịu tiếng muôn đời sống bằng chết.”
“Phụ hoàng hiện tại còn chuyện Hạ Bác Viễn tư thông gửi thư cho Mạc Viễn Thái tử, mưu đồ ám sát phu quân của , và chuyện Tưởng Tiệp Dư từng ngài sủng ái sớm Hạ Bác Viễn nhúng chàm .”
“Ta hôm nay sẽ mặt ngự tiền thuật chuyện một cách chi tiết cho phụ hoàng , dù chuyện lớn đến thể để thiên tử che mắt chứ.”
“Dù sớm muộn gì cũng , sớm muộn gì cũng sẽ nổi một trận thịnh nộ, đợi phụ hoàng nổi hết những cơn giận cần nổi, sẽ châm kim kê thuốc cho phụ hoàng, đó sẽ dựa tình trạng cơ thể ngài mà chữa trị tử tế.”
“Đi thôi, cung diện kiến Thánh thượng.”
Bước điện Tử Thần, liền thấy Thái tử đang quỳ long tháp, một đám thái y cúi đầu rạp một bên, ngay cả thở mạnh cũng dám.
Mà Hoàng đế long tháp sắc mặt xanh mét.
Thẩm Tinh Lạc định dây dưa dài dòng, cho nên nàng tiến lên vài bước và bắt đầu.
“Thần tố cáo Hi Quý phi tư thông...... , thuận miệng , .”
“Con dâu tố cáo Thái tử gây loạn hậu cung, tư thông với Tưởng Tiệp Dư, l.o.ạ.n l.u.â.n bại lý, khiến kinh ngạc tột độ.”
Hạ Bác Viễn , sức lực dường như rút cạn trong nháy mắt.
Hắn thể tin nổi về phía Thẩm Tinh Lạc, mà Thẩm Tinh Lạc cũng đầy hứng thú .
Khoảnh khắc , bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Túc Vương phi dùng vẻ điên loạn để che giấu tâm cơ, hạ thấp sự đề phòng và cảnh giác của đối với nàng, đồng thời chuyển hướng sự chú ý, đó thao túng những kẻ từng đắc tội với hai Phu Thê họ trong lòng bàn tay!
Tốt lắm Túc Vương phi!
Ta đối với ngươi dốc hết vàng bạc, ngươi đối với giấu tâm cơ!
Không đúng, nàng giả điên giả dại, thì bệnh của Túc Vương cũng thể là giả! Y thuật của Túc Vương phi cao siêu như , thể chữa bệnh của Túc Vương chứ!
Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, vội vàng về phía Túc Vương.
Quả nhiên, Túc Vương đang dùng ánh mắt như c.h.ế.t mà .
Khốn nạn thật! Đôi phu thê diễn xuất đến mức phát !
Hạ Bác Viễn đang quỳ đất, tiến về phía long tháp.
“Phụ hoàng bớt giận, đều là nhi thần nhất thời hồ đồ mới phạm lầm tày trời ! Xin tha cho nhi thần ! Hơn nữa, là Tưởng Tiệp Dư đó dụ dỗ nhi thần mà phụ hoàng!”
Lời thốt , Hoàng đế tức đến mức lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, ngài cầm lấy tách đặt ở đầu giường ném về phía Thái tử.
“Nghịch tử! Nghịch tử!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-nha-ta-co-chut-dien/chuong-106-ta-doi-voi-nguoi-doc-het-vang-bac-nguoi-lai-doi-voi-ta-giau-tam-co.html.]
“Hỗn xược! Hỗn xược!”
Dứt lời, Hoàng đế kịch liệt ho khan.
Vì quá phẫn nộ, Hoàng đế ho càng lúc càng gấp, một ngụm tanh ngọt dâng lên cổ họng.
Thấy Hoàng đế thổ huyết, Thẩm Tinh Lạc lập tức dậy tiến lên thi châm.
“Phụ hoàng bớt giận.”
Sau khi châm vài mũi các huyệt vị quan trọng, Thẩm Tinh Lạc từ thắt lưng lấy hai bình sứ, đổ hai viên thuốc đưa miệng Hoàng đế.
Đại nội tổng quản cung kính bên cạnh lập tức đưa chén đến bên miệng Hoàng đế.
Sau khi hồn, Hoàng đế trừng mắt trợn tròn Thái tử, còn trán của Thái tử chén Hoàng đế ném tới vỡ đầu, m.á.u tươi đang chảy .
lúc , Hạ Vân Đình đưa bức thư tín Hạ Bác Viễn cho Thái tử Mạc Viễn mà y chặn đó cho Hoàng đế.
Thê tử của y đúng, dù sớm muộn gì cũng chuyện , sớm muộn gì cũng nổi giận, hôm nay giận một trận xong thì chuyện sẽ kết thúc .
Hoàng đế xong, từ tay Tào công công giật lấy chén dùng để cho uống nước ném tiếp.
“Hỗn xược!”
“Ngươi là Thái tử, mà thể chủ động mời địch quốc xuất binh tiến đánh nước ?! Hơn nữa còn cùng Thái tử địch quốc trong ứng ngoài hợp để Túc Vương bảo vệ gia quốc chiến tử sa trường!”
“Ngươi vì Hoàng vị mà thực sự bất kể chuyện gì cũng !”
Hoàng đế phẫn nộ đến cực điểm, khi ném chén , lực lớn, cho nên chén khiến mặt Thái tử thêm một vết vỡ đầu nữa.
Thái tử với khuôn mặt m.á.u chảy đầm đìa ngừng cầu xin tha thứ.
“Phụ hoàng, nhi thần sai, cầu xin phụ hoàng cho nhi thần một cơ hội.”
Hoàng đế thống khổ tột cùng, vành mắt đỏ hoe.
“Trữ quân của quốc gia, nên tuân thủ đạo hiếu đễ, kính cẩn phụng dưỡng cha , yêu thương . ngươi bội nghịch cương thường, hành vi bất chính, khiến trẫm thất vọng tột cùng.”
Lời , Hạ Bác Viễn Hoàng đế phế y.
Y ngẩng khuôn mặt m.á.u chảy đầm đìa Hoàng đế.
“Phụ hoàng, Mẫu hậu băng hà ! Là những nữ nhân khác của hại chết! Người thể phế nhi thần nữa!”
Hoàng đế , nước mắt ngập tràn.
“Người , soạn chiếu, soạn chiếu phế Hoàng Thái tử Bác Viễn thứ nhân.”
Hạ Bác Viễn , mặt mũi dữ tợn, trạng thái như điên cuồng.
“Từ xưa đến nay, những kẻ tàn hại thủ túc để lên ngôi vương khắp nơi đều ! Nhi thần tội tình gì!”
Hoàng đế giận kềm .
“Vậy Túc Vương của trẫm tội tình gì! Y nhiều năm qua vì gia quốc bách tính phanh thây xả m.á.u tội tình gì! Cuối cùng chịu cảnh tính kế c.h.ế.t trận!”
“Địch quốc xung quanh hổ thị đăm đăm, ngươi g.i.ế.c y ai sẽ bảo vệ giang sơn Thái Tổ gây dựng! Chẳng lẽ dựa việc cắt đất cầu hòa ?!”
Hạ Bác Viễn mất lý trí.
“Đế vương nên khai cương khoách thổ, nhất thống thiên hạ! Chứ như ngoài việc chủ hòa vẫn là chủ hòa! Đại Hưng triệu hùng sư, chẳng lẽ Túc Vương bày binh bố trận thì đánh trận ?!”
Hoàng đế giận tóc dựng ngược.
“Ngươi từ nhỏ ốm yếu triền miên, từng quân doanh cũng từng lên chiến trường! Ngươi đánh trận sẽ c.h.ế.t bao nhiêu bách tính! Sẽ c.h.ế.t bao nhiêu binh tướng!”
“Trẫm khi Thái tử ba suất quân xuất chinh, cảnh ai hồng biến dã, mã cách khỏa thi đến nay vẫn còn khắc sâu trong ký ức!”
“Kẻ ở địa vị cao nên vì dã tâm của mà khiến vô binh tướng lấy mạng lấp, càng nên khiến vô bách tính lưu ly thất sở!”
Hạ Bác Viễn cuồng loạn.
“Nhân từ đàn bà! Mạng của những tiện dân đó so với việc khai cương khoách thổ tính là gì! Người cầm quyền nên lấy việc nhất thống thiên hạ đại nghiệp!”
Hoàng đế tức giận thổ một ngụm máu.
“Người ! Đem nghịch tử đánh thiên lao, bất luận kẻ nào cũng phép thăm nom!”
Thấy Hoàng đế tức đến thổ huyết, Thẩm Tinh Lạc vội vàng trải túi kim châm thêm vài mũi.
“Phụ hoàng đừng tức giận, Thái tử chuyện vô sỉ như chắc chắn mặt mũi nào sống lay lắt đời.”
“Người sắp c.h.ế.t thì lời cũng loạn, cho nên lời của Thái tử phụ hoàng đừng nên để tâm, thể là của , tức giận mà sinh bệnh sẽ ai thế .”
Hạ Vân Đình: “……”
Thê tử của y cách khiến Thái tử tức c.h.ế.t mà đền mạng.
Hoàng đế: “……”
Ngươi xem đang cái gì ?
Trẫm chỉ còn Thái tử và Túc Vương hai đứa con trai, ngươi còn trẫm trải qua một nữa nỗi đau mất con!
Thái tử: “!!!”
Mẹ kiếp!!! Nhiều ngự y cung nhân đang đó, ngươi mở miệng đẩy lên chảo lửa!
Vậy nên hôm nay nếu c.h.ế.t ở đây thì chính là vô liêm sỉ, bằng heo chó ?!
---