Vương Phi Nhà Ta Có Chút .... Điên - Chương 117: ---Thà buông tay một lần, còn hơn tự ép buộc bản thân.
Cập nhật lúc: 2025-08-26 07:27:49
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nước Mạc Viễn đại khái là cảm thấy Đại Hưng bây giờ chỉ c.h.ế.t Thái tử, còn c.h.ế.t hai vị Vương gia, mà trong hoàng thất chỉ còn một vị hoàng tử là kẻ bệnh tật, nên thừa hư mà , thừa lúc bệnh mà đoạt mạng.”
Thẩm Tinh Lạc uống vài ngụm mát mà đút tận miệng.
“Vậy thì cứ để bọn chúng về.”
Lời dứt, nàng nghĩ đến điều gì đó, lên tiếng.
“Chà, vốn dĩ ngày mốt là ngày và Âu Dương Triệt phân cao thấp, thế mà chiến tranh chẳng sẽ hoãn ?”
“Ngày Âu Dương Triệt tay cướp , khinh công của cũng đạt đến mức xuất thần nhập hóa, chắc hẳn cũng là một cao thủ.”
“Vương gia, xem cao thủ đối quyết, đây?”
Kể từ khi Vương phi ý định con, Túc Vương điện hạ thể kiềm chế cơn ghen tuông của , dù nếu Vương phi thật sự yêu , tuyệt đối thể chịu khổ chịu cực sinh con, thêm đó bản cũng từng khiến Vương phi tức giận vì ghen tuông, tuyệt đối sẽ vấp ngã hai ở cùng một chỗ.
“Ta sẽ lập tức phái truyền tin cho Âu Dương Triệt, bảo về Tây Lăng rửa sạch cổ chờ đợi.”
Nói xong, Hạ Vân Đình xoa xoa đầu ngón tay, lên tiếng.
“Tinh Lạc thấy và ai nhất định sẽ thắng?”
Thẩm Tinh Lạc dậy, từ cao Hạ Vân Đình đang ngang tàng tiểu tháp, ngón tay trắng nõn như cọng hành khẽ nâng cằm lên.
“Nam nhân chọn, thể thua chứ?”
Hạ Vân Đình , như một đứa trẻ ăn kẹo, lộ nụ thỏa mãn, , nụ nơi khóe môi ngừng lớn dần, vui sướng tột độ.
“Tinh Lạc, yêu nàng, đến c.h.ế.t đổi.”
Thẩm Tinh Lạc lòng .
“Được . Chàng ngày nào đổi, ngày đó chết.”
Hạ Vân Đình: “……”
Mỗi lời tình tứ với Vương phi, Vương phi những e thẹn đáp như những nữ tử khác, mà còn ngược một câu uy hiếp.
Quả là quá khác biệt!
Ôm Vương phi đang trong lòng , khẽ nhếch môi.
“Tinh Lạc cứ nghỉ ngơi , sẽ lập tức cung tìm phụ hoàng tự tiến cử nguyên soái xuất chinh.”
Thẩm Tinh Lạc vòng tay qua cổ , cùng bốn mắt .
“Ta và Vương gia cùng chinh chiến sa trường.”
Hạ Vân Đình đau lòng rõ rệt.
“Biên quan xa xôi, Tinh Lạc cần vượt núi băng sông mà vội vã đến chiến trường, nàng chỉ cần đưa cho một đợt s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, s.ú.n.g trường và l.ự.u đ.ạ.n như những thứ đưa cho Ảnh Vệ mấy ngày , sẽ dẫn hai vạn kỵ binh nhẹ , quá ba tháng là thể thống nhất các nước lân cận.”
“Tinh Lạc cứ ở nhà ăn ngon uống đợi trở về là .”
Thẩm Tinh Lạc tủm tỉm.
“Đối với những kẻ xâm lược màng đến sống c.h.ế.t của bá tánh mà chủ động gây chiến, định lấy nương trung tâm, lấy cha bán kính, mắng cho gia phả tổ tông của chúng thăng thiên mới lôi nhiệt vũ khí mà giáng đòn vượt cấp.”
“Dù miệng của bọn chúng dơ như , từ ngữ cũng nhiều bằng , chắc chắn mắng .”
“Chủ yếu là khiến chúng tức c.h.ế.t mới tử, ừm… đánh trận như mới thống khoái.”
Hạ Vân Đình: “……”
Kẻ nào dám chọc giận thê tử, c.h.ế.t một cách thống khoái cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi!
“Được, cứ theo Tinh Lạc.”
“Ta chỉ nỡ để Tinh Lạc chịu khổ đường xa.”
Thẩm Tinh Lạc vươn ngón tay trắng nõn lắc lắc vài cái.
“Không , gì về thực lực của .”
“Trước hết, trong Vạn Năng Không Gian của chiến cơ đời mới nhất, nó, chúng chỉ cần một khắc là thể bay đến biên quan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-nha-ta-co-chut-dien/chuong-117-tha-buong-tay-mot-lan-con-hon-tu-ep-buoc-ban-than.html.]
“Thứ hai, chiến cơ của là loại hai chỗ , chỉ thể chứa hai , cho nên cần hai vạn kỵ binh nhẹ, chỉ cần hai chúng là , bọn họ những năm nay đánh ít trận lớn nhỏ, cứ để binh tướng ở nhà hưởng thanh phúc .”
Hạ Vân Đình: “……!”
Hắn câu ‘một khắc là thể bay đến biên quan’ của thê tử cho chấn động thật sự.
38. Từ khi gặp Túc Vương đến nay, luôn vận trù trong trướng, Thẩm Tinh Lạc chỉ thấy mặt hai biểu cảm kinh ngạc.
Lần thứ nhất là đưa Vạn Năng Không Gian, thứ hai là bây giờ.
Hiếm khi thấy lộ vẻ kinh ngạc, Thẩm Tinh Lạc tiếp tục những lời kinh thôi.
“Thật , chỉ cần và lái chiến cơ lên chiến trường là thể quét sạch các nước, bởi vì khả năng mang vác vũ khí của chiến cơ của cực kỳ mạnh mẽ.”
“ mà, chuyện dùng nhiệt vũ khí nghiền nát đối phương thú vị như để Ảnh Vệ cũng trải nghiệm một chút chứ, để bọn họ cũng đánh trận hóa thể đánh như thế .”
Quả nhiên, lời khiến sự hiếu kỳ của Hạ Vân Đình đối với chiến cơ đạt đến đỉnh điểm, dù thì điều vượt quá phạm vi nhận thức của .
Nhận thấy biểu cảm của chút biến hóa vi diệu, Thẩm Tinh Lạc xoa xoa dung nhan tuấn tú như ngọc của .
“Chiến cơ đang đỗ bãi đất trống phía khu trồng trọt, cho nên đưa Vương gia gian lẽ Vương gia chú ý, thấy kinh ngạc như , liền đưa một nữa, để mở rộng tầm mắt một chút.”
Nói xong, nàng phất tay nhỏ, mang Túc Vương Vạn Năng Không Gian.
Vừa chiếc chiến cơ khổng lồ mắt, Thẩm Tinh Lạc giải thích chi tiết, Hạ Vân Đình thể là ngớ , chỉ thể là vô cùng chấn động.
“Thì thiên hạ đối với Tinh Lạc mà , dễ như móc túi lấy đồ.”
“Tinh Lạc nếu bá chủ thiên hạ, chỉ cần vài ngày ngắn ngủi là thể thống nhất thiên hạ.”
Sau khi giải thích xong, Thẩm Tinh Lạc đưa khỏi gian.
“Đánh giang sơn dễ, trị giang sơn khó. Bảo mỗi ngày giờ Dần lên triều cùng văn võ bá quan khai mạc cuộc họp buổi sáng, chi bằng c.h.ế.t quách cho .”
“Ta một nữ nhi yếu ớt, cứ an phận mà sống qua ngày, cần gì cố gắng đến ?”
“Thà buông tha bản , còn hơn ép . Cho nên đời chỉ ăn ngon, uống ngon, ngủ cùng thật ngon.”
Nghe câu cuối cùng, những hình ảnh cùng thê tử hoan ái hiện lên rõ ràng trong đầu, khiến Hạ Vân Đình lập tức cổ họng nghẹn .
Toàn m.á.u huyết cũng như châm lửa trong chớp mắt, cháy hừng hực khiến đỏ bừng mặt.
Thấy chỉ vài lời chọc cho vành tai đỏ bừng, Thẩm Tinh Lạc tâm trạng cực .
Thế là, nàng phủ lên đôi môi mỏng của .
Trước là khẽ chạm thử, như gió nhẹ lướt qua mặt hồ, khơi lên những gợn sóng lăn tăn.
sự chạm nhẹ căn bản thể thỏa mãn cảm xúc dâng trào và tình yêu cháy bỏng của Túc Vương điện hạ dành cho nàng, thế là ôm lấy thê tử, cực kỳ mãnh liệt công thành lược địa, như sóng dữ cuồn cuộn, thể ngăn cản.
Cảm nhận sự nhiệt liệt của , nàng khẽ hé môi, và vươn đầu lưỡi mềm mại nhỏ... ngừng quấn quýt đuổi bắt với lưỡi của ...
Cảm nhận phản ứng của càng ngày càng mãnh liệt, Thẩm Tinh Lạc khẽ lùi .
“Đi thôi, chúng bây giờ cung tìm phụ hoàng chủ động xin lĩnh ấn soái xuất chinh.”
Trong chuyện tình ái, Hạ Vân Đình lấy thê tử chủ. Giống như bây giờ, thê tử kết thúc, liền kết thúc.
Hắn hít sâu vài , áp chế khát khao với thê tử, và đáp nàng.
“Được.”
Trong xe ngựa, Hạ Vân Đình lông mày khẽ nhíu , bàn tay nhỏ trắng như tuyết của Thẩm Tinh Lạc vuốt phẳng hàng chân mày nhíu của .
“Vương gia đang lo lắng lát nữa giải thích với phụ hoàng chuyện mượn xác hồn ?”
Hạ Vân Đình khẽ gật đầu.
“Ừm. Dù chuyện quá đỗi khó tin.”
Thẩm Tinh Lạc vì giải sầu.
“Không chuyện gì là thể giải quyết bằng cách vòng vo điên khùng .”
---