Vương Phi Nhà Ta Có Chút .... Điên - Chương 123: Ta mắng người là sai, nhưng ta mắng đúng người rồi

Cập nhật lúc: 2025-08-26 07:27:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đợi các ngươi hóa thành tro bụi, lập tức lái chiến đấu cơ bay thẳng đến Mạc Viễn Quốc và ném vài quả bom, đảm bảo chín tộc của các ngươi đều hồn siêu phách tán."

"Nếu đánh nữa, bây giờ hãy nạp khí giới đầu hàng, ồ, binh khí của các ngươi thu , bây giờ các ngươi lập tức quỳ xuống đất đầu hàng là ."

"Kẻ bỏ tăm tối theo ánh sáng, Đại Hưng sẽ tiếp nhận bao dung, kẻ ngoan cố chống cự, chín tộc của ngươi tất sẽ hồn siêu phách tán."

Sáu mươi vạn quân địch lời Thẩm Tinh Lạc , xem những thao tác kinh thiên động địa của nàng, và chằm chằm cái hố sâu khổng lồ do b.o.m gây ngay gần đó một lúc, liền quả quyết lựa chọn vứt mũ bỏ giáp.

Bọn họ quỳ phục xuống đất, đồng loạt hướng về phía Thẩm Tinh Lạc mà dập đầu.

"Tiên nhân thượng giá, xin nhận phàm nhân một lạy, tiểu nhân tự nguyện quy thuận Đại Hưng, từ nay về chỉ lấy Tiên nhân đầu mà noi theo."

Đây chính là sáu mươi vạn cái đầu đó!

Phóng tầm mắt , một cái cũng thấy hết!

Cảnh tượng vô cùng tráng lệ và chấn động!

Nghe tiếng khấu bái vang trời, sáu mươi vạn cái đầu đang dập đầu về phía , Thẩm Tinh Lạc chống tay nhỏ lên hông, nữa cất lời.

"Ngươi đừng , ngươi thật sự đừng , tuy từng thấy qua loại cảnh tượng, nhưng cảnh tượng như thế thật sự từng thấy bao giờ."

"Cho nên, các ngươi hãy cứ liên tục dập đầu trong thời gian một chén , bởi vì còn khá thích xem."

Sáu mươi vạn quân địch: "......!"

Dứt lời, nàng vung tay nhỏ một cái, di chuyển chiến đấu cơ .

Túc Vương Điện hạ vai kề vai với nàng hiểu ý, ôm lấy eo thon của nàng tung một cái, trong vài thở đáp xuống đỉnh chiến đấu cơ.

Đứng cao thì xa mà.

Thẩm Tinh Lạc đỉnh chiến đấu cơ, hai tay chống hông, thong dong sáu mươi vạn cái đầu đen sì ngừng dập đầu về phía .

Ừm ~ Cảm giác thật là sảng khoái.

Chư vị tướng sĩ phe tường thành mắt trợn tròn như chuông đồng: "!!!"

Sáu mươi vạn quân địch đồng loạt dập đầu ?!

Cái cái cái !

Ai nó chứ từng thấy cảnh tượng thần kỳ như bao giờ!

Tráng lệ phi phàm!

Thủ tướng Giang Dương Thành Tiêu Nhiên lúc giơ tay hô lớn.

"Vương phi! Vương phi!"

Chư vị tướng sĩ phe trong khoảnh khắc sĩ khí dâng cao, nhanh đạt đến đỉnh điểm.

"Vương phi! Vương phi! Vương phi!"

Thấy sáu mươi vạn tinh binh do mang đến đều quy hàng và ngừng hô lớn khấu đầu về phía Thẩm Tinh Lạc, Tần Diệu Quân trúng đạn ở bắp chân mắt trợn trừng.

"Tiên nữ cái gì! Nàng rõ ràng là yêu nữ! Nàng là yêu! Là yêu!"

Phó tướng bên cạnh Tần Diệu Quân lập tức bịt miệng .

"Thái tử Điện hạ chớ lung tung, nữ tử đáng sợ đến nhường , thể đắc tội. Người cũng thấy đó, nàng đối phó chúng sinh dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến ."

"Nếu Người chọc giận nàng , Hoàng thất Mạc Viễn sẽ nguy khốn."

Thẩm Tinh Lạc vốn gần Tần Diệu Quân , khẽ nhéo đầu ngón tay Túc Vương Điện hạ, Túc Vương Điện hạ cùng thê tử tâm linh tương thông liền vận khí, mũi chân khẽ nhón, mang theo thê tử đáp xuống mặt Tần Diệu Quân.

"Tần Diệu Quân, ngươi hiểu , da mặt dày như tường thành, lòng kiên cố như sắt thép, bao giờ tự hao tổn, lời đánh giá từ bên ngoài đối với đều đao thương bất nhập."

“Vậy nên ngươi nghĩ là yêu nữ cũng , là tiên nữ cũng chẳng , thật sự một chút cũng bận tâm.”

“Ngươi mắng là yêu nghiệt ảnh hưởng đến việc ăn ngon ngủ yên ? Có ảnh hưởng đến việc Túc Vương đối với tình thâm tựa vàng ? Có ảnh hưởng đến việc Hoàng hậu thì Hoàng hậu, Thái hậu thì sinh con Thái hậu, chủ thế giới thì ngày mai liền thống nhất thiên hạ và trở thành nữ đế đầu tiên của thiên hạ ?”

“Đều ảnh hưởng.”

“Vậy thì ngươi cứ giữ sức . Bởi vì từ bây giờ trở , ngươi chỉ ăn một bữa mỗi hai ngày.”

Tần Diệu Quân: “!!!”

Trên đời kẻ mặt dày vô sỉ đến mức !

“Ngươi mới sẽ tiếp nhận và bao dung Mạc Viễn Đại quân ? Sao chớp mắt liền bọn họ hai ngày mới ăn một bữa?!”

Thẩm Tinh Lạc khẽ lay động ngón tay thon dài như mầm hành.

“Cái đầu óc của ngươi nếu dùng thì cứ hiến cho .”

“Những tướng sĩ quy hàng Đại Hưng của sẽ cung cấp ba bữa một ngày như bình thường, sẽ bớt của bọn họ một bữa nào. Cái đãi ngộ hai ngày một bữa mà chỉ giới hạn cho riêng ngươi thôi.”

“Không gì khác, chỉ vì dã tâm của ngươi quá lớn, cho nó đói cho nhỏ .”

“Hơn nữa, ngươi tiện thể tự trải nghiệm một câu cổ ngữ lưu truyền rộng rãi.”

Tần Diệu Quân , một cảm giác điên cuồng bất an bỗng trỗi dậy.

“Cổ ngữ gì?”

Thẩm Tinh Lạc hé đôi môi đào.

“Bằng hữu từ phương xa đến, ắt hết nhọc gân cốt, đói thể, kiệt thể xác.”

Tần Diệu Quân: “!!!”

Hắn ngẩng đầu Thẩm Tinh Lạc, trong mắt tràn đầy sự mịt mờ và dò xét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-nha-ta-co-chut-dien/chuong-123-ta-mang-nguoi-la-sai-nhung-ta-mang-dung-nguoi-roi.html.]

Bởi vì Tần Diệu Quân bây giờ căn bản nàng rốt cuộc là thứ gì!

Nói nàng là yêu , yêu nào thể điên cuồng và lợi hại đến !

Nói nàng là Cửu Thiên Huyền Nữ , tiên nào thể điên khùng và mặt dày như !

Nói nàng là , phụ nữ nào thể màng danh tiếng, bận tâm đến cái của ngoài! Hơn nữa, nào thể võ đức như nàng: rõ ràng nghiền ép đối phương, còn mất cả chiến mã và binh khí của đối phương!

Đối mặt với ánh mắt dò xét của , Thẩm Tinh Lạc những hề e sợ, mà còn cùng bốn mắt .

Hai thật lâu, Thẩm Tinh Lạc khẽ nhếch môi.

“Ngươi chằm chằm như gì? Phu quân của vẫn còn ở bên cạnh đấy.”

Tần Diệu Quân: “...”

“Cô hứng thú với loại nữ tử như ngươi, mà giữa vạn chú ý màng mặt mũi danh tiếng, chỉ khác mắng chửi.”

Thẩm Tinh Lạc thuận theo ý .

“Ừm, mắng đúng, nhưng mắng đúng .”

Tần Diệu Quân: “!!!”

Hắn một nghẹn ở n.g.ự.c lên xuống.

Thân là thái tử hoàng gia, liên tiếp mất mặt, nóng lòng gỡ gạc một ván, khiến nàng khó xử, thế là Tần Diệu Quân đổi một ý khác.

“Bất kể mắng đúng , bản việc mắng là sai .”

“Hiện giờ Hoàng thất Đại Hưng chỉ còn một Túc Vương là Hoàng tử, ngươi bây giờ đường đường là Túc Vương Phi, sẽ là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thể mắng chứ? Như quá mất phận !”

“Nói một đằng, nếu ngươi là nam tử, ngươi cưới chính ?”

Đối với đòn công kích tinh thần mà đối phương phát động, Thẩm Tinh Lạc vẫn điên cuồng ứng phó một cách định.

“Trời ơi, nào phúc khí đó? Dù thì nghĩ cũng dám nghĩ.”

“Haizz, thật ghen tị với Túc Vương phúc khí ngập trời như .”

Tần Diệu Quân: “!!!”

Nàng quả thật đao thương bất nhập mà!!!

lúc một ngụm tanh ngọt trào lên cổ họng Tần Diệu Quân, kẻ chọc tức đến phá vỡ phòng tuyến, Thẩm Tinh Lạc nữa mở miệng.

“Ta ngươi tức giận, nhưng ngươi khoan hãy tức giận.”

“Còn một câu cổ ngữ cũng : Năm trăm đầu kiếp mới đổi một lướt qua kiếp .”

“Kiếp chắc chắn sẽ lướt qua ngươi, một kẻ chỉ dã tâm mà mấy thực lực, chỉ thích đầu cơ trục lợi, thừa cơ mà , cho nên cuộc gặp gỡ hôm nay của chúng , nhất định là do ngươi khổ cầu năm trăm năm Phật, và dập đầu đến mức đầu chảy m.á.u mới cầu Phật Tổ ban cho.”

“Vì là những gì ngươi tự khổ cầu, ngươi còn gì mà tức giận?”

“Hơn nữa, giữa vạn vật chúng sinh, tại mắng khác mà mắng ngươi? Ngươi nên mỗi ngày tự kiểm điểm bản ba ?”

“Thôi bỏ , ngươi cũng đừng kiểm điểm gì, bởi vì những lời mắng ngươi đều là những lời chửi rủa 'đo ni đóng giày' riêng cho ngươi dựa những chuyện ngươi sai trái, là chuyện rành rành đó thì cần kiểm điểm nữa.”

“Một , dám , thì dám mắng, nếu xứng . Ngươi xem?”

Tần Diệu Quân: “!!!”

Ai sẽ cầu xin gặp cái con điên mặt dày vô sỉ nhà ngươi chứ?!!!

“Oa” một tiếng, Tần Diệu Quân phun một ngụm m.á.u lớn.

Thẩm Tinh Lạc bĩu môi.

“Đồ hèn, chỉ thôi ?”

“Đánh thì , cãi thì thắng. Hừ, cha sắc bén, quá yếu mềm, ngươi lấy gì mà đấu với ?”

Câu mang tính sát thương cực lớn, tính sỉ nhục cũng cực mạnh trở thành cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t con lạc đà.

Tần Diệu Quân , một lên , hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Tinh Lạc lệnh.

“Người , khiêng !”

“Đợi tỉnh thì lập tức báo cho .”

Nói đoạn, nàng đám Mạc Viễn Đại quân vẫn đang quỳ rạp tại chỗ.

“Các ngươi nghĩ cũng , là tiên cũng chẳng , là yêu cũng vô ích, một chút cũng bận tâm, bởi vì thiên hạ vô địch.”

“Vì các ngươi lựa chọn quy hàng Đại Hưng, Đại Hưng của tự nhiên cũng sẽ tiếp nhận và bao dung các ngươi, nhưng nếu ai trong các ngươi dám lòng bất trung hoặc bất kỳ hành động nhỏ nào, đừng trách cho các ngươi chơi trò ‘tiêu tiêu lạc’ cửu tộc.”

Mạc Viễn Đại quân đồng thanh.

“Tiên nhân ở , tiểu nhân tuyệt đối tuân mệnh tiên nhân, cũng dám nảy sinh nửa phần bất trung với Đại Hưng.”

Thẩm Tinh Lạc hài lòng với câu trả lời , nàng về phía Tiêu Nhiên.

Dặn dò Tiêu Nhiên một lát, Phu Thê nàng rời khỏi chiến trường.

Phó tướng Mạc Viễn quốc, chứng kiến bộ chuyện, và trơ mắt Tần Diệu Quân khiêng : “!!!”

Hắn thầm nghĩ: Đã bại cục định, ngươi gây sự với Túc Vương Phi cái con điên đó gì chứ?

Hoàng hôn buông xuống, Tiêu Nhiên đến báo, rằng Tần Diệu Quân tỉnh.

Thẩm Tinh Lạc vui vẻ tới.

---

Loading...