Vương Phi Nhà Ta Có Chút .... Điên - Chương 132: --- Ngươi vừa rồi nói, bỏ qua nội dung, ta vô cùng tán đồng

Cập nhật lúc: 2025-08-26 07:28:05
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Tinh Lạc uống một ngụm hoa.

“Vương gia đêm qua hưng phấn đến mức ngủ, hôm nay sáng sớm y quán, đợi ngài sắp xếp xong việc ở đây thì cùng ngủ bù một giấc.”

“Rồi chúng lên phố mua chút lễ vật cho Oản Oản, biểu tỷ, Lưu Vân, Bạch Chỉ trở về.”

Hạ Vân Đình đáp lời thê tử.

“Được.”

Hai Phu Thê trở về Túc Vương phủ khi hoàng hôn buông xuống.

Hạ Oản Oản và Bạch Chỉ đang ở biệt viện cùng truyện, khi tin Thẩm Tinh Lạc trở về, lập tức chạy với tốc độ trăm mét tìm đến.

“Hoàng tẩu!!! Người cuối cùng cũng về !!! Ta nhớ c.h.ế.t mất thôi!!!”

Thấy nàng sắp lao tới ôm chặt lấy Thẩm Tinh Lạc, cánh tay dài của Hạ Vân Đình chặn .

“Hoàng tẩu ngươi đang mang thai, cho nên ngươi đừng chạm nàng .”

Hạ Oản Oản nhảy cẫng ba thước.

“A !!! Ta tiểu chất nhi !!!”

“Hiện giờ những kẻ nung nấu ý đồ đều bắt đầu mọc cỏ đầu mồ , thế thì ai hại tiểu chất nhi của nữa.”

Thẩm Tinh Lạc lấy lễ vật mang về cho họ.

“Oản Oản, đây là lễ vật mang về cho ngươi, ngươi xem thích ?”

Hạ Oản Oản vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sắp cô cô.

“Thích thích, Hoàng tẩu mua gì cũng thích, cảm ơn lễ vật của Hoàng tẩu.”

“Hoàng tẩu, từ nay về mỗi ngày đều sẽ đến chuyện với tiểu chất nhi.”

Thẩm Tinh Lạc mày mắt cong cong.

“Luôn luôn hoan nghênh.”

“Oản Oản, ngươi thích trẻ con đến , gả cho một xứng đáng tự sinh một đứa ?”

Hạ Oản Oản suy tư một lát, đáp.

“Ta mới cập kê, hơn nữa bây giờ là thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp , cho nên hiện tại tạm thời ý định xem xét nam nhân. Người , sách truyện của Nhị gia đang hot cỡ nào, bây giờ Đại Lang của trong giới sách truyện là quá khứ .”

“Hoàng tẩu ngoài những chuyện kinh thiên động địa, cũng . Hiện giờ dựa việc truyện mà kiếm ít tiền, cho nên một thời gian nữa cũng định ngoài một chuyến, dùng tiền kiếm những việc trong khả năng cho những bách tính nghèo khổ ở những nơi hẻo lánh, để cũng từ tận đáy lòng yêu mến , nghĩ đến thôi thấy vô cùng ý nghĩa.”

Thẩm Tinh Lạc tỏ vẻ tán thành.

“Như quả thực ý nghĩa, cũng , chừng sẽ gặp chân mệnh thiên tử.”

Nói xong, nàng đưa lễ vật mang về cho Bạch Chỉ.

“Đây là lễ vật dành cho ngươi.”

Bạch Chỉ sủng ái mà kinh sợ, vội vàng hành lễ.

Sau khi miễn lễ cho nàng, Thẩm Tinh Lạc .

“Ngươi và tuổi tác tương đương, hỷ , ngươi thật sự định lấy chồng ?”

Bạch Chỉ vẫn kiên định như thường.

“Ta mỗi ngày đến Túc Vương phủ cùng công chúa điện hạ truyện chính là để trốn tránh việc gia đình ép hôn.”

“Cả đời lấy chồng.”

“Huống hồ thù lao bản thảo Vương phi trả cho đặc biệt hậu hĩnh, bây giờ kiếm còn nhiều hơn cả phụ , cho nên lấy chồng, ngày ngày quanh quẩn bên nam nhân, và cùng những nữ nhân khác của tranh giành ghen tuông.”

Thấy nàng kiên định lay chuyển như , Thẩm Tinh Lạc nữa khách quan đưa ý kiến.

“Viết sách dễ, tốn thời gian tốn sức, cho nên khoản thù lao hậu hĩnh là công sức lao động vất vả mà ngươi xứng đáng nhận.”

“Còn về phương diện tình cảm.”

“Phụ ngươi vi phạm lời thề non hẹn biển với mẫu ngươi là do nhân phẩm của ông vấn đề, cần thiết đánh đồng tất cả, cho rằng nam nhân đều giữ lời.”

“Ngươi xem đây chẳng hạnh phúc viên mãn đó .”

Bạch Chỉ yếu ớt hỏi.

“Vương phi, về vấn đề của , thể suy nghĩ thật lòng của ?”

Thẩm Tinh Lạc chút xem nàng còn tư duy độc đáo nào khác .

“Tự do phát biểu .”

Bạch Chỉ nuốt nước bọt.

“Đừng thấy Túc Vương Điện hạ bây giờ hậu trạch sạch sẽ, đối với sủng ái vô độ, nhưng qua vài năm sẽ sinh chán ghét lẫn thôi, thể quá tin tưởng nam nhân.”

“Vương phi, mẫu từng trải, bà cũng trải qua , những điều đều là kinh nghiệm của mẫu .”

Thẩm Tinh Lạc: “……”

Hay lắm, lắm.

Hạ Oản Oản vội vàng bịt miệng Bạch Chỉ .

“Cơm thể ăn bậy, lời thể lung tung, nếu Hoàng tẩu sẽ đánh cho ngươi một trận, để ngươi thế nào là văn võ song .”

“Còn nữa, ngươi mau xách thùng chạy , bởi vì lát nữa Hoàng thể sẽ cắt lưỡi ngươi đó.”

Bạch Chỉ , vội vàng liếc Hạ Vân Đình đang một bên.

Thấy tỏa lạnh, Bạch Chỉ sợ hãi đến tái mét mặt.

“Thần nữ thất ngôn, xin Túc Vương Điện hạ thứ tội.”

Thẩm Tinh Lạc tiếp lời.

“Đã cho phép ngươi tự do phát biểu, ngươi tội gì chứ?”

“Hơn nữa những lời ngươi , bỏ qua nội dung, vô cùng tán đồng.”

Hỏng , đại khái là bình thường , bởi vì thích những lời điên rồ của Vương phi.

Sau khi hóa giải bầu khí căng thẳng hiện tại, Thẩm Tinh Lạc tiếp tục .

“Lời ngươi , dù bỏ qua nội dung, thì tình huống mà ngươi cũng sẽ xảy , bởi vì là nữ nhân ở đỉnh chuỗi thức ăn trong thời đại , thể phụ bạc thiên hạ nhân, nhưng thiên hạ nhân thể phụ bạc , ai phụ bạc ai kẻ đó chết.”

“Mặc dù ngươi đạt đến cảnh giới của , nhưng quyền lực và tiền bạc thể giải quyết chín mươi chín phần trăm phiền não trong cuộc sống.”

“Giống như Oản Oản bây giờ, nàng một là công chúa hoàng gia, hai là nàng Túc Vương chống lưng, cộng thêm nàng tự bây giờ giàu , bây giờ bất kỳ nam nhân nào cưới nàng cũng dám khi dễ nàng, trừ phi nàng tự si tình mà hạ thấp phận, cam tâm tình nguyện lấy chồng trời mà tự rước lấy nhục.”

Hạ Oản Oản câu nóng ruột nhảy dựng lên.

“Không thể nào! Tuyệt đối thể nào! Cả đời thể nào kẻ si tình nữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-nha-ta-co-chut-dien/chuong-132-nguoi-vua-roi-noi-bo-qua-noi-dung-ta-vo-cung-tan-dong.html.]

“Nếu vi phạm lời thề , sẽ trồng cây chuối mà ăn phân!”

Bạch Chỉ: “……”

Hạ Vân Đình: “……”

Thẩm Tinh Lạc: “……”

Nàng tiếp tục .

“Đạo đức thể trói buộc nam nhân, nhưng quyền lực nhất định thể trói buộc nam nhân.”

“Cho nên, ngươi nữ quan ?”

Bạch Chỉ đầu tiên là ngây một thoáng, đó điên cuồng gật đầu.

“Vương phi, định cho nữ tử cũng thể tham gia khoa cử ?”

Thẩm Tinh Lạc gật đầu.

“Nữ tử thế gia từ đến nay đều là vật hy sinh cho lợi ích gia tộc, tuyệt đại đa các nàng đều là cha đặt con đấy, kết hôn mù quáng tình cảm, khi xuất giá càng cả đời giam cầm ở hậu viện giúp chồng dạy con.”

“Nếu gặp thương yêu, cuộc sống còn dễ chịu hơn một chút, nếu gặp kẻ thương yêu, chồng còn thích kiếm chuyện, cả đời như băng mỏng.”

“Ta mấy tháng gặp phụ hoàng, bây giờ trở về chắc chắn diện kiến Thánh thượng, hiện tại trời tối , đợi ngày mai cung sẽ kiến nghị việc với phụ hoàng.”

Bạch Chỉ hưng phấn sôi trào.

“Vương phi chỉ mấy lời đúng là cả đời của vô nữ tử thế gia: Các nàng chỉ phụng dưỡng cha chồng, mà còn tranh giành sủng ái với thất và thông phòng. Cho nên nếu nữ tử thể tham gia khoa cử, nhất định sẽ dốc lực thi đỗ công danh lợi lộc, sống một cuộc đời khác biệt.”

Thẩm Tinh Lạc khẽ nhếch môi.

“Thời đại nam tôn nữ ti, nền tảng và cơ hội trao cho các ngươi , nếu nam nhân đè đầu cưỡi cổ, mạnh mẽ, thể dũng cảm đánh cược một phen cho cuộc đời , dù kết quả tệ nhất cũng chỉ là rớt bảng, đó theo lời cha mà gả chồng.”

Bạch Chỉ đỏ hoe mắt.

“Vương phi cao nghĩa, mặt tất cả nữ tử thế gia tạ ơn Vương phi cho cuộc đời chúng một cơ hội lựa chọn.”

“Vương phi, tài thêu thùa của tệ, sẽ vài bộ y phục cho thiên hoàng quý trụ trong bụng Người nhé, coi như là lời cảm tạ vì những ngày qua mượn cây đại thụ Túc Vương phủ để trốn tránh việc thúc giục kết hôn, Người tuyệt đối đừng từ chối.”

Cùng lúc đó, Lưu Vân từ nữ tử y quán chạy về, lao vút tới phía Thẩm Tinh Lạc.

Tuy nhiên, nàng nhanh chóng Hạ Vãn Vãn chặn .

“Thu cái tâm trạng kích động đó , bởi vì hoàng tẩu tin vui .”

Lưu Vân , càng to hơn.

“Tiểu thư!!! Người khi còn là giữa hè, giờ đây là cuối đông ! Người cuối cùng cũng trở về!”

“Nô tỳ từ nhỏ tới lớn từng xa cách tiểu thư một ngày nào, mấy ngày đầu Người , nô tỳ ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, ô ...”

Thẩm Tinh Lạc vốn chuẩn sẵn, mở một cái hộp, nhón một viên mứt hoa quả nhét miệng Lưu Vân.

Lưu Vân còn kịp bày tỏ hết những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng nuốt chửng mứt hoa quả.

“Vừa xa cách mấy tháng trời, nô tỳ còn tưởng tiểu thư cần nô tỳ nữa , ô ...”

Thẩm Tinh Lạc nhón thêm một viên mứt hoa quả nhét miệng nàng .

Lưu Vân nuốt chửng nữa.

“Ô ... Nỗi khổ tương tư thật khó chịu đựng, tiểu thư nô tỳ theo đó, đời nô tỳ sẽ bao giờ xa cách tiểu thư dù chỉ một ngày nữa.”

Thẩm Tinh Lạc nhón thêm một viên mứt hoa quả bỏ miệng nàng .

Lưu Vân: “......”

“Tiểu thư, nô tỳ tới để ăn mứt hoa quả, nô tỳ thật sự nhớ tiểu thư!”

“Vì quá nhớ tiểu thư, nô tỳ còn một bài thơ.”

“Tên thơ: Tiểu thư vĩ đại của .”

“Chính văn: Một bầu nhiệt huyết Người chinh chiến thiên hạ, hai quân đối địch Người buông lời mắng chửi đối phương, một tấm lòng từ bi Người giúp đỡ bách tính, hai bữa thịt Người lòng hoang mang, tự móc tiền túi Người tạo nên huy hoàng, hai đêm ngủ Người quầng mắt sưng vù...”

Nghe đến đây, Thẩm Tinh Lạc , , nhón thêm một viên mứt hoa quả nhét miệng nàng .

“Kẻ sĩ ba ngày gặp bằng con mắt khác, nha trăm ngày gặp móc mắt . Ngươi vài câu ít ỏi tổng kết cũng coi như đúng chỗ, tuy chút trình độ văn hóa, nhưng nhiều lắm.”

Lưu Vân nhai mứt hoa quả ngượng ngùng gãi đầu.

“Tiểu thư tại trận tiền mắng Mạc Viễn Thái tử một trận thành thần, những lời chửi rủa điên khùng của Người giờ đây lưu truyền rộng rãi trong dân gian, Người và Vương gia tới Lĩnh Nam vùng sâu vùng xa tự móc tiền túi giúp đỡ bách tính cải thiện cuộc sống, sự tích càng truyền khắp nơi nơi.”

“Nô tỳ những sự tích vĩ đại Người xong thì càng ngũ thể đầu địa với tiểu thư, nên dùng những gì học cả đời để bài thơ cho tiểu thư.”

“Tuy , nhưng nô tỳ thật sự cố gắng hết sức .”

Thẩm Tinh Lạc khẽ mỉm .

“Ngốc , mấy tháng gặp tiến bộ ít. Mà cũng nhớ , quà mang về cho để trong phòng .”

“Thôi , đừng nữa, tiểu thư còn một việc quan trọng cần một chuyến.”

Lưu Vân lau lau nước mắt.

“Tiểu thư cứ .”

Thẩm Tinh Lạc .

“Muội bây giờ tới Chung gia, bảo biểu tỷ tới phủ tìm một chuyến.”

Lưu Vân chân như gió bay thi hành.

Lưu Vân rời , Hạ Vãn Vãn bĩu môi.

“Xa cách mấy tháng trời, hoàng tẩu nhớ ?”

Thấy nàng vẻ ghen tị, Thẩm Tinh Lạc quyết định trêu chọc nàng lâu gặp.

“Không chỉ nhớ, còn thường xuyên mơ thấy .”

Hạ Vãn Vãn , vui mặt.

“Hoàng tẩu mau xem mơ thấy gì nào?”

Thẩm Tinh Lạc vẻ mặt nghiêm túc.

“Ta thường mơ thấy bên bờ biển mênh mông, cầm một cây gậy nhỏ chọc .”

Hạ Vãn Vãn khó hiểu.

“Khung cảnh cũng đó, nhưng hoàng tẩu cầm gậy chọc gì?”

Thẩm Tinh Lạc bật nhẹ.

“Ta chọc cảm thán: Ôi chao, con rùa con , mai còn cứng lắm!”

Hạ Vãn Vãn: “......!”

---

Loading...