Vì mất chút thời gian lấy hàng chuyển phát và  chuyện dọc đường, nên khi đến nơi thì hầu hết học sinh   đón về, trong trường giờ chỉ còn lác đác vài .
Khi , Vu Duyệt  nhắn WeChat cho Tiểu Thần, bảo  ở trường chờ một lát.
Còn cách cổng trường tầm mười mét, cô   thấy chiếc xe thể thao đỏ chói lọi .
Người đàn ông hơn hai mươi tuổi  giữa đám học sinh cấp ba, trông như hạc giữa bầy gà.
Anh  dựa hờ  cửa xe, hai chân dài nhịp nhịp xuống đất một cách lười biếng.
Người  thật sự nổi bật, các nữ sinh  qua đều  kìm  mà liếc  thêm vài .
Vu Duyệt cố gắng  như  thấy  .
 Thẩm Thiên Lỗi  trông thấy cô từ xa,  giơ tay lên cao, vẫy mạnh:
“Bác sĩ Vu!”
Vu Duyệt: “……”
Giọng  quá lớn, lập tức thu hút ánh  của   xung quanh.
Vu Duyệt cúi đầu  nhanh về phía cổng trường,  hiểu  trong đầu  thoáng qua hình ảnh đôi tay khô quắt, méo mó của  phụ nữ .
Có lẽ vì quá mất tập trung khi cúi đầu , vai cô  ai đó va mạnh một cái — là một nhóm học sinh nam.
Người đụng cô chẳng hề xin , chỉ liếc cô một cái  vội vàng chạy theo  con trai  đầu, dè dặt hỏi:
“Anh Triệu, bọn  nhốt Phương Thần ở đó… thật sự   chứ?”
Nói xong,   còn nuốt khan một cái, giọng run run:
“Nghe  tòa nhà thí nghiệm đó…  ma quái.”
Tên cầm đầu chẳng buồn đáp, một tên khác trong nhóm  cáu kỉnh :
“Có gì to tát . Ngày mai thả nó  là . Thằng đó đáng đời, ai bảo dám tán ‘nữ thần’ của đại ca.”
Vài đứa còn  cũng hùa theo:
“ đấy, chẳng hiểu con gái thích nó ở điểm nào. Nó giàu hơn  Triệu chắc?”
“Giàu hơn  Triệu…”
Thằng  ngẫm nghĩ mãi,  cố  cứng:
“Chẳng lẽ  ông bố ngon hơn  Triệu ?”
Tên cầm đầu ban đầu còn đắc ý,  đến đó thì sa sầm mặt, đá cho nó một cú:
“Cút! Mày bảo tao  so bố hả?”
Vu Duyệt  hết,  nhịn  bật  khẽ.
Phương Thần — đó là tên của Tiểu Thần.
Mấy tên đầu gấu … bắt nạt Tiểu Thần .
Lý do nông cạn, cách   vụng về.
Tiếng  của cô  to, nhưng đủ để đám con trai  thấy.
Triệu Minh Địch  đầu , sắc mặt  vui, thấy là một phụ nữ trẻ lạ mặt,   giáo viên trong trường.
Không  giáo viên thì , dù giàu  côn đồ đến , học sinh vẫn  nỗi sợ bản năng với thầy cô.
Hắn định dạy cho cô gái “  điều”  một bài học, nhưng khi ngẩng lên  kỹ khuôn mặt cô —
Chậc, cũng xinh đấy.
Những lời thô tục  tới miệng lập tức biến thành một tiếng ho khan.
“Cô… khụ, chị gái, cô là phụ  của Phương Thần ?”
Vu Duyệt  đáp, xem như thừa nhận.
Cô vốn  thích gây chú ý,  chuyện gì cũng tránh xa.  khi nhớ đến  thiếu niên  hàng ghế  xe buýt,  nắng chiều ôm lấy, cô siết chặt nắm tay.
Bạo lực   là cách  nhất để giải quyết vấn đề.
Có lẽ đám học sinh  mặt  cũng nên  dạy một bài học.
Vu Duyệt khẽ cong mắt, giọng ôn hòa:
“Sáu  các em, là mấy đứa  nhốt Tiểu Thần  ?”
Nói  cô lắc đầu:
“Không   nhé,   bắt nạt bạn học.”
Tên theo đuôi bên cạnh chẳng hiểu ý đại ca, liền to tiếng:
“Bắt nạt thì  nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-truyen-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-6.html.]
Vu Duyệt vẫn mỉm ,   gì.
Còn  nhóc nhát gan  va  cô  huých bạn, thì thào: “Chị   sáu … nhưng bọn  chỉ  năm thôi mà…”
Triệu Minh Địch cũng nhận  điều bất thường, đảo mắt  quanh, ngoài bọn họ  thật sự chẳng  ai khác.
Liên tưởng đến nơi họ  rời  —
Cả đám lập tức tái mặt, nhưng vẫn cố cứng cổ hỏi:
“Sáu  là ?”
Vu Duyệt  nghiêm túc đếm :
“ là sáu mà, năm nam sinh, một nữ sinh.”
Triệu Minh Địch cau mày:
“Cái gì mà nữ sinh?”
Vu Duyệt  nhẹ nhàng:
“Ngay  lưng em đấy, mặc đồng phục, cổ  lệch, tóc dài  buộc, mặt tái nhợt…”
Cô nghiêng đầu, giọng như đang tò mò:
“Ơ,  em    giày nhỉ?”
Vừa dứt lời, cả đám hét toáng lên  chạy tán loạn.
Triệu Minh Địch cứng ,     nhưng  dám, chỉ khẽ chửi: “Mẹ nó.” Rồi cũng vội vàng bỏ .
Ánh mắt Vu Duyệt sáng rực, môi cong cong.
Giới trẻ mà, đôi khi  nếm thử “đòn dạy dỗ” của chị  tính một  mới khôn  .
Vừa xoay  thì  —
“Cô… cô thật sự  thấy ?”
Không  từ khi nào, Thẩm Thiên Lỗi  tiến  gần, sắc mặt cũng chẳng khá hơn, vẫn giữ  cách chừng một mét.
Vu Duyệt nhớ , lời đồn về tòa nhà thí nghiệm chính là   kể cho cô.
Chắc chắn là bóng ma thời thơ ấu của   .
Cô lè lưỡi, :
“Tất nhiên là  lừa họ thôi!”
Thẩm Thiên Lỗi lúc  mới thả lỏng , gượng : “Haha…  còn nghĩ  hình dáng cô gái đó giống hệt như  kể. Bác sĩ Vu đúng là học nhanh thật.”
“……” Vu Duyệt im lặng một lát, nghĩ xem  nên  với   chuyện  phụ nữ  .
  khi rời khỏi phòng trị liệu,  đó  biến mất.
Cô  chắc cô  còn ở đây  .
Thôi, cứ đợi thêm xem .
Nghĩ , Vu Duyệt   bước  trong trường.
Giờ quan trọng nhất là tìm Tiểu Thần.
Cô gọi điện, nhưng  ai  máy.
Vu Duyệt mím môi, ngoái   cổng trường — đám học sinh   biến mất  còn bóng dáng.
“Cô định  cứu Phương Thần ?” Thẩm Thiên Lỗi vẫn  , theo sát phía .
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Ừ.” Vu Duyệt đáp khẽ.
Thẩm Thiên Lỗi hào hứng: “ dẫn cô ,   tòa nhà đó.”
Vu Duyệt  ngạc nhiên vì sự nhiệt tình của  , nhưng vẫn liếc   một cái.
“Làm…   thế?” Thẩm Thiên Lỗi   đến phát ngượng, cảm giác như   con ch.ó ngốc nhà  .
Bất lực, nhưng vẫn dung túng.
“Đó là tòa nhà thí nghiệm,” Vu Duyệt chậm rãi , “ bỏ hoang , từng   c.h.ế.t ở đó.”
Thẩm Thiên Lỗi: “… đúng thế.”
Vu Duyệt: “Trong đó tối om, nguy hiểm lắm.”
Thẩm Thiên Lỗi: “, nhưng   đây, đừng sợ.”
Vu Duyệt: “Thế tại  chúng   chui   gì?”
Cô lùi  vài bước, bình tĩnh :
“Gặp chuyện thế  thì gọi bảo vệ là  mà?”
Nói xong, cô    thẳng  phòng bảo vệ bên cạnh,  hề do dự.