“Đồ Ranh Con, mệt lắm ?” Vương Đại Vệ ướt đẫm mồ hôi xuất hiện mặt cô gái nhỏ, mặt là nụ tươi tắn.
Tô Tiểu Uyển thấy thiếu niên, nhíu mày : “Anh trai, đầy mồ hôi như dễ ốm, chúng mau về thôi.” Cô dậy quá nhanh, đầu choáng váng, suýt ngã, may mà thiếu niên đỡ lấy.
Đấu lý hầu như chỉ các cô gái đội đầu, còn các bé, họ hầu hết đều việc trực tiếp ánh nắng mặt trời.
“Đồ Ranh Con, thể mày khỏe mạnh, ngược là mày? Buổi chiều cứ ở nhà nghỉ ngơi .” Vương Đại Vệ nhíu mày . Nhà họ cũng thiếu điểm công của Đồ Ranh Con, hơn nữa điểm công của đàn ông việc vẫn nhiều hơn.
Tô Tiểu Uyển lắc đầu, cố gắng xua cảm giác choáng váng trong đầu: “Để .” Có lẽ là say nắng, về uống chút mát chắc là .
Vương Đại Vệ tiếp xúc với em họ ngắn, nhưng cũng hiểu, họ mang dòng m.á.u giống , tính cách cũng bướng bỉnh.
“Mày thêm một lát , chúng cùng về nhà.” Vương Đại Vệ .
Không cõng em họ về, nhưng tuổi cả hai cũng còn nhỏ, huống hồ vì chuyện của phụ nữ xa mà em họ hủy hôn, càng Đồ Ranh Con chịu lời đàm tiếu của một .
“Anh trai, em đường, về , mau quần áo .” Tô Tiểu Uyển cũng hiểu với tình trạng sức khỏe hiện tại của , còn nghỉ ngơi nhiều hơn.
“Anh trai, về, em thật sự sẽ giận đó.” Đây là đùa, một khi ốm, nhà Cậu sẽ mất một lao động, tội của cô sẽ lớn.
Vương Đại Vệ em họ thật, bất lực, lưng nhanh chóng chạy về quần áo sẽ đón cô.
“Còn em họ, chẳng lẽ hai gian tình gì ?” Tô Tân Nhã thấy cảnh họ ở chung, ngọn lửa ghen tị trong lòng dâng lên. Thấy , cô lập tức đến gây sự: “Nói chúng là thành phố, thấy cô mới là đại tiểu thư ẻo lả đó.” Cô khoanh tay châm chọc.
“Cô gái chính là thương, yêu, bản lĩnh thì c.ắ.n ?” Tô Tiểu Uyển nhàn nhạt phản bác.
Tô Tân Nhã suýt nữa câu chọc cho tức máu. Con gái nhà nông thôn chẳng đều thật thà, chất phác, miệng lưỡi vụng về ? Sao những cô gái cô gặp ở thôn Hiệp Khanh chứ. Không, cô cố ý chọn dễ bắt nạt , kết quả phát hiện mới đến là một cây xương rồng gai.
“Cô thật là vô sỉ, lớn như , còn vẻ dương oai tự hào vì yêu thương.” Tô Tân Nhã cố gắng giữ giọng điệu bình thản, nhưng khuôn mặt đầy vẻ ghen tị che giấu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-60-co-vo-quan-nhan-cay-doc/chuong-60.html.]
Lời của cô khiến Tô Tiểu Uyển cảm thấy buồn . Người là đang ghen tị: “ thích, vui vẻ, dù yêu thương, cũng giống như ai tự cho là vạn mê, tưởng rằng ai cũng nhường nhịn, giúp đỡ .”
Trong xã hội hiện tại, đối với trong thôn mà , lương thực mãi mãi quan trọng hơn sắc . Ai tâm trạng mà ngắm cô trò chứ, chi bằng việc kiếm điểm công thì thực tế hơn.
“Cô ý gì? Mọi đều con gái nhà nông thôn lương thiện, chẳng lẽ họ đều giống cô mà bắt nạt chúng ?” Tô Tân Nhã giọng điệu mất kiểm soát phản bác. Cô chính là việc ánh nắng mặt trời, nhưng cũng hiểu những đàn ông nghĩ gì, chẳng hề thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“ bắt nạt các khi nào? Cô chuyện chú ý chút . Huống hồ con gái nhà nông thôn chúng vì cớ gì mà để khác bắt nạt chứ? Chẳng lẽ chỉ vì cô là từ thành phố đến ? Chúng đáng xa lánh ? Không đúng, chúng những suy nghĩ phức tạp như , nên việc gì thì vẫn , sẽ ý định trốn việc .” Tô Tiểu Uyển khẩy trong lòng. Cô đẩy mâu thuẫn lên thành mâu thuẫn trong thôn , đáng tiếc cô tiếp chủ đề .
Cô hiểu thấy từ thôn khác đến, tưởng rằng cô sẽ ngại ngùng, dễ dàng lừa gạt để mở cửa cho cô ? Đừng cửa, cô còn cho mở cửa sổ nữa là.
Thật khi cô đứa bé mũi dãi nhỏ ngày xưa trở thành một thiếu niên dám dám chịu như hôm nay, thậm chí còn thể kiếm một công việc như , đủ để chứng minh năng lực của . Chẳng trách Dì Út bảo cô theo họ.
Tô Tân Nhã trúng tâm sự, khuôn mặt ít nhiều cũng chút ngượng ngùng: “Dù cô nhiều yêu thương thì , vẫn đàn ông bỏ rơi mà thôi.” Chuyện Trương Mai ở trong thôn ồn ào lớn lắm, thanh niên trí thức cũng đang truyền tai , cũng liên quan lớn đến cô gái mặt. Đáng tiếc dư luận nghiêng về một phía.
“Đáng tiếc cô ngay cả tư cách đàn ông bỏ rơi cũng .” Tô Tiểu Uyển mặt hiện lên nụ nhàn nhạt, cảm thấy lời gây tổn thương cho .
Cô tình cảm gì với Trương Ái Quốc, tên tra nam như khác nhận thì đối với cô mà là hài lòng nhất.
Quả nhiên lời thốt , cả khuôn mặt Tô Tân Nhã đỏ bừng lên như gan heo: “ mới cô, thấy đàn ông là nhào tới, ...” Lời hết ngắt lời.
“Tô Tân Nhã, mau xin em họ !” Vương Đại Vệ khuôn mặt đầy giận dữ. Mới một lát thôi, dám bôi nhọ em họ .
Tô Tân Nhã bất phục phản bác: “Vì xin ? Rõ ràng là cô ... Anh... gì?” Cô tự chủ lùi vài bước.
“Tao gì cả, chỉ là lời mày , tao sẽ trực tiếp báo lên cho Đại đội trưởng .” Vương Đại Vệ khẽ nheo mắt, tỏa lạnh băng giá: “Thôn chúng cần phụ nữ phá hoại phong tục như Trương Mai, cũng tương tự dung thứ cho phụ nữ vô cớ gây sự, xuyên tạc như mày!”
“Còn điểm công hôm nay của mày, .” Có lẽ thành phố gọi là thanh niên trí thức sợ lời đồn đại, nhưng họ cũng cần sống. Một khi xa lánh, ngay cả cơm ăn cũng thành vấn đề.
Tô Tân Nhã việc ít nhất, điểm công cũng chẳng bao nhiêu, ngày thường còn dựa sự cứu trợ của trong thôn mới sống sót . Không ngờ thái độ kiêu ngạo như , nếu cho cô một bài học, thật sự coi nông thôn họ dễ bắt nạt .