Mấy nhiệt tình chào hỏi Cao Tân, như thể chuyện khó chịu hôm qua từng xảy .
Hồ Nhất Châu quầng thâm mắt của Cao Tân, cố tình tỏ lo lắng quá mức: "Thầy Cao, thầy thế? Tối qua ngủ ngon ?"
Cao Tân: ...
Anh mệt mỏi cả xác lẫn tinh thần. Anh nghi ngờ đang ảo giác, nếu , tại đội Lâm Tượng trông còn nghỉ ngơi hơn cả ?
So với họ, mới giống kẻ chịu đựng cả đêm trong căn phòng tồi tệ .
Đội Lâm Tượng đến tìm Cao Tân để xem trò vui. Chủ yếu là vì một nhóm đông sẽ dễ gây chú ý, nên tối qua ai cũng tới hiện trường.
Thấy Cao Tân khổ sở như , họ mới cảm thấy thoải mái hơn, mỗi việc của : huấn luyện, xử lý công việc.
Giờ , huấn luyện chủ yếu chỉ để duy trì kỹ năng. Những thứ cần chuẩn xong từ lâu.
Thời Miên trong phòng huấn luyện quan sát một lúc, đó rời khỏi Học Viện Khải Minh để đến căn cứ Nham Thạch, chuẩn kiểm tra Địa Liệt từ A đến Z.
Đến trưa, Thời Miên vẫn , mấy tự nhà ăn dùng bữa.
Trên đường , Hồ Nhất Châu còn với Vương Lạc: "Sau khi sử dụng buồng cơ giáp của Học Viện Khải Minh, mới phát hiện cơ giáp của Thất Hợp Bang thật sự tệ."
"Không chỉ tệ." Tề Trác bỏ tay túi, thêm: "Cơ giáp phòng ngự mà hiệu trưởng lấy từ Thất Hợp Bang về cũng hề kém cạnh cơ giáp của mấy Học Viện Quân Sự ."
"Người Thất ca đó rốt cuộc lai lịch gì ?" Tiểu Bát đang Trình Nặc ôm trong lòng, tò mò hỏi.
"Ai mà ." Tề Trác liếc mắt về phía nhà ăn môi cong lên: " chỉ , kẻ gây sự."
Cả nhóm theo ánh mắt của , quả nhiên là thế.
Nhà ăn Học Viện Khải Minh dành riêng cho các học viện tham gia thi đấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba/chuong-64.html.]
Ban đầu còn mấy bàn trống, nhưng khi đội Lâm Tượng xuất hiện ở cửa, đám Chisney lập tức tản , nhanh chóng chiếm lấy bộ những vị trí còn trống.
An Kiệt chễm chệ ở đó, lông mày nhướng lên đầy khiêu khích, rõ ràng là đang đợi xem trò .
Ai cũng , Chisney cố tình nhắm họ. Nếu cứ đợi đến khi ăn xong, họ chắc chắn sẽ mất mặt. Mà nếu giống hôm qua mà cố gắng với Chisney, chắc chắn cũng chẳng chuyện Chisney nhường chỗ.
Còn với mấy học viện khác, các học viện nhỏ thì chỗ, còn học viện lớn, thì họ dám đến xin ?
Trong đội Phong Vũ, Từ Manh Manh cảnh đó mà cảm thấy khó chịu, : "Các chờ một chút, sắp ăn xong ."
với lượng thức ăn của cô , chờ cô ăn xong thì chẳng đến bao giờ.
An Kiệt nhạo Vương Lạc và Hồ Nhất Châu: "Không các giỏi quen với khác ? Ở bên Khải Minh vẫn còn chỗ trống, qua đó ?"
Nghe xong, chỉ đồng đội của , mà các học viện khác gần đó cũng bật .
Hôm qua chuyện Lâm Tượng "dằn mặt" An Kiệt ai ai cũng . Chuyện vui như thế, thấy An Kiệt chơi một vố thì sảng khoái. Còn nếu Lâm Tượng thực sự mặt dày đến mức với Học Viện Khải Minh, thì cũng chẳng khác gì một tình tiết hài hước để thêm gia vị cho bữa ăn.
Không ngờ, khi lời châm chọc của An Kiệt, sắc mặt của đội Lâm Tượng vẫn hề đổi, thậm chí còn nhịn mà bật .
"Tiểu Kiệt , thật sự quan tâm đến bọn đấy."
Hồ Nhất Châu bước tới vỗ vai An Kiệt, đó ung dung lách qua họ, thẳng tiến đến khu vực của Học Viện Khải Minh.
Cảnh tượng bất ngờ khiến An Kiệt sững sờ, vội vã đầu theo.
Đội Lâm Tượng tới khu vực của Học Viện Quân Sự Khải Minh. Hồ Nhất Châu khẽ gõ thành ghế của Ôn Lương: "Lâu gặp."
"Đây là...?" Ôn Lương đầu, khẽ nhíu mày, rõ ràng là nhận họ. Điều cũng dễ hiểu, khi đội Lâm Tượng cứu , họ đều đang ở trong khoang điều khiển cơ giáp; thực Ôn Lương chỉ mới từng diện kiến Tiểu thiếu gia Tinh Đồ.
Quyển 2 -