Trong sân thi đấu, cuối cùng Từ Manh Manh cũng nhảy xuống từ vách đá: "Sảng khoái ghê! Mau chụp ảnh chung với "xác" của bọn họ !"
Kể từ khi Chisney vượt qua Phong Vũ bảng xếp hạng, Phong Vũ sáu, bảy năm từng hả giận như thế .
"Vậy quá đáng ?" Vu Chiến cau mày hỏi.
Đội trưởng của họ kiểu thích gây chuyện. Khuôn mặt tròn của Từ Manh Manh nhăn , đang định nghĩ cách thuyết phục Vu Chiến, thì thiếu niên vẫn giữ vẻ nghiêm túc, bỗng nhiên đổi giọng: "Mình là đội trưởng, là chụp mới đúng."
Từ Manh Manh: "222" (Biểu cảm khó hiểu/cạn lời).
An Kiệt là cuối cùng loại, mấy cơ giáp cận chiến mạnh mẽ phá hủy buồng điều khiển từ phía .
Bị Phong Vũ và Lâm Tượng đánh bại đủ nhục nhã, mà những còn chụp ảnh kỷ niệm. An Kiệt chịu nổi?
"Mấy đừng quá đáng quá..."
Lời còn dứt, Vương Lạc xông tới, nắm lấy cánh tay cơ giáp của : "Tiểu Kiệt, chứ? Cảm ơn nhé!"
Cảm ơn ? Cảm ơn chuyện gì?
Những thành viên còn của Chisney chậm rãi đầu qua, trong ánh mắt nghi ngờ, đề phòng, cũng cam lòng vì đoàn diệt mà trở thành giận cá c.h.é.m thớt.
Chẳng lẽ, thật sự quan hệ với của Lâm Tượng?
An Kiệt nhận điều bất thường, còn định tiếp tục khẩu chiến với Vương Lạc, nhưng đúng lúc , thông báo vang lên:
[Chúc mừng Học Viện Quân Sự Phong Ngạn là đội thứ hai về đích! Nhận thưởng 200 điểm!]
Đội thứ hai thành nhiệm vụ.
Vương Lạc và Tê Trác , nụ dần thu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba/chuong-95.html.]
"Vẫn còn suất thứ ba, các định lên đó ?" Tê Trác về phía đỉnh núi, hỏi đám Phong Vũ.
Vu Chiến suy nghĩ một lúc lắc đầu: "Thôi, bọn chỉ còn ba thể chiến đấu, lên đó cũng gì."
Vừa xem bảng điểm, bây giờ Phong Vũ lọt top tám.
So với việc tranh giành suất về đích thứ ba, thà tìm một nơi thích hợp, g.i.ế.c thêm vài con tinh thú để tích điểm còn hơn.
Thấy Lâm Tượng bắt đầu thu dọn chiến trường và kiểm kê chiến lợi phẩm, Vu Chiến chút tò mò hỏi: "Còn các thì ?"
"Chúng ?" Tề Trác nheo đôi mắt đào hoa : "Đã đến đây , tất nhiên giúp họ đạt thứ hạng như ý."
"Đạt thứ hạng? Chỉ bằng mấy ?" An Kiệt khẩy.
Tề Trác liếc An Kiệt: "Cậu lên tiếng, còn suýt quên là quảng cáo."
Thiếu niên cúi đầu quang não: "Thời gian gấp, Nguyễn Kiêu, Trân Hàn, mang theo, di chuyển giao chiến."
Đội cứu hộ tiên lên đỉnh núi đón đội tuyển Khải Minh, đó đón cả Nhiếp Tử Phong, mới di chuyển ngoài khu vực thi đấu.
Thấy cơ giáp của Nhiếp Tử Phong hư hại nặng nề, ngay cả bản cũng thương, tò mò hỏi: "Cậu chạm trán của Chisney ?"
"Ừ." Trên phi hành khí ấm áp, Nhiếp Tử Phong dựa ghế , nhúc nhích dù chỉ một chút: "Hai tên tầm xa của Chisney cứ khăng khăng chính là đại lão cơ giáp đỏ , thế là khiến một phen khốn đốn. Bọn họ cũng chẳng chịu nghĩ xem, nếu thực sự là đại lão đó thì đập nát đầu chó của bọn họ từ lâu , gì đến lượt bọn họ đánh chứ?"
"Thế dùng chiêu đó ?" Đội trưởng Kỷ Vân sang hỏi.
"Dùng ." Nhắc đến chuyện , Nhiếp Tử Phong phấn chấn hẳn lên: "Phải là vô cùng hiệu quả, hơn nữa còn thể nhanh chóng loại bỏ đơn binh tầm xa của đối phương."
Cơ giáp tầm xa tiêu hao nhiều năng lượng hơn cơ giáp cận chiến, tốc độ b.ắ.n cũng gián đoạn, nhất là cơ giáp hỏa lực mạnh. Vì thế, những đội năm thông thường chỉ sắp xếp hai đánh tầm xa. đánh tầm xa vốn ưu thế về cách tấn công, nếu thể nhanh chóng loại bỏ họ thì chẳng khác nào tước đoạt một cánh tay chủ lực của đối thủ.
Ôn Lương vỗ vai Nhiếp Tử Phong: "Hãy nỗ lực rèn luyện cho , nếu thì sẽ thêm vài giáo trình huấn luyện cận chiến cho ."
Quyển 2 -