[Xuyên Không Trùng Sinh] Gả Cho Đầu Bếp Thập Niên 60 - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-11-06 12:43:26
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
69.
Phải tranh thủ khi trạm chăn nuôi đến, chọn xong những con lợn sẽ giao nộp, chỉ định con sẽ g.i.ế.c thịt hôm nay.
Mọi xung quanh qua , tinh ý phát hiện : "Nhà Vĩnh Thuận lùa lợn đến!"
Điền Hữu Phúc nhíu mày, vốn dĩ con lợn nhiệm vụ giao cho vợ chồng Vương Vĩnh Thuận là vì nể mặt Vương Anh, lúc đầu chia nhà cho Vương Anh, sở dĩ giao lợn nhiệm vụ cho Vương Anh là sợ vợ chồng Vương Vĩnh Thuận tâm địa hãm hại lợn, đến lúc đó Vương Anh những lợi lộc gì từ đội sản xuất mà còn đền lợn nhiệm vụ. Điền Hữu Phúc sớm tính toán , ông định chia phần thịt lợn dư đáng lẽ thuộc về vợ chồng Vương Vĩnh Thuận cho Vương Anh.
Dù lợn là cho vì nể mặt Vương Anh, nửa năm cũng là Vương Anh chăm sóc.
"Đến ! Đến !"
Có hóng chuyện xa, vợ chồng Vương Vĩnh Thuận cũng lùa lợn đến , từ xa thấy tiếng lợn kêu.
Điền Hữu Phúc nuốt lời định xuống, chuẩn xem lợn . Vừa , Điền Hữu Phúc liền nổi giận.
"Các xem các nuôi cái con lợn gì thế ! Sao gầy như ch.ó !"
Quả nhiên, đều kinh ngạc lợn nuôi tệ quá, mấy năm thấy con lợn nào nuôi dở như thế ! Con lợn còn vẻ mặt ngu ngơ, tinh thần.
Vương Vĩnh Thuận xoa xoa mặt, cầu hòa: "Cái là do nhà bận quá chăm sóc ... Hơn nữa con lợn cũng nhỏ ."
Bây giờ ông đang thiếu tiền lắm, chỉ chờ giao lợn chia tiền thôi!
Điền Hữu Phúc tức chịu : "Trạm chăn nuôi mà nhận con lợn của ông thì ma mới tin! Lần đến xem lợn nhà ông, rõ ràng như thế !"
Điền Hữu Phúc là phát lợn nhiệm vụ xuống quản, ông cũng thỉnh thoảng xem những con lợn nuôi thế nào. Dù chỉ là giao lợn nhiệm vụ, đội sản xuất của họ còn ăn. Nếu năm nào cũng nuôi lợn gầy tong teo, thì xã viên chắc chắn sẽ ý kiến.
Vương Vĩnh Thuận mất mặt, đây là ông và Lý Xuân Quyên cãi , gần đây nhà việc qua loa, con lợn đó đương nhiên là cho ăn sơ sài. Cộng thêm trời lạnh, lợn sụt cân ít, nên gầy.
"Đội trưởng, con lợn chỉ thấy gầy thôi, thực đủ cân đấy! Lát nữa lên cân là !"
Ông cam tâm, cứ giao lợn nộp.
Điền Hữu Phúc lười đôi co với ông , thấy Vương Anh và Từ Sương cũng đến ở phía cuối đường, liền chỉ Vương Anh : "Nhà ông nuôi lợn , thì giao con lợn đó cho nhà Vương Anh. Dù lợn nhà ông hôm nay chắc chắn thu , đội sản xuất cũng thể chia loại lợn gầy cho ."
Cả đội sản xuất bao nhiêu chứ, hàng năm chia thịt lợn chỉ lúc một , lúc Tết một , mỗi chia một con. Loại lợn gầy mỡ, chia cũng đủ chia!
Lý Xuân Quyên vốn dĩ ngoảnh mặt , lời liền chịu: "Lợn nuôi, nuôi đến bây giờ tại đổi ? Hơn nữa, nuôi , cô nuôi là ? Cái kiểu lười biếng của cô thì nuôi lợn ?"
Đây cũng là một điểm gần đây Lý Xuân Quyên dẫn theo mấy bà tám cằn nhằn về Vương Anh, Vương Anh nấu cơm, mỗi ngày đều ăn đồ sẵn Từ Sương , chỉ một thấy Từ Sương mang đồ ăn đến cho Vương Anh, dù Từ Sương mang, bà Từ lão cũng gọi Vương Anh đến nhà ăn bữa trưa.
Đây chẳng là vợ lười biếng ?
Lý Xuân Quyên lý lẽ hùng hồn: " nuôi con lợn từ mười mấy cân đến bây giờ gần trăm cân , cô lấy nuôi, tại ? Nếu thì ông bảo cô trả tiền thịt bảy tám chục cân cho ! Không thì đừng hòng!"
Điền Hữu Phúc tức đến bật : "Đây là lợn nhiệm vụ! Cân nặng theo yêu cầu trong nhiệm vụ các còn nuôi đủ, bà còn mong bù bảy tám chục cân thịt? là mơ giữa ban ngày!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trung-sinh-ga-cho-dau-bep-thap-nien-60/chuong-69.html.]
Lý Xuân Quyên c.ắ.n chặt buông: "Trạm chăn nuôi đến, ông đủ?"
Điền Hữu Phúc Vương Vĩnh Thuận im lặng gì, trong lòng vợ chồng hôm nay quyết tâm lên cân của trạm chăn nuôi một .
"Được, lợn của ông cứ giữ , lát nữa đạt tiêu chuẩn của trạm chăn nuôi, con lợn đó cũng thể giữ cho đội sản xuất chia . Hoặc là bây giờ ông đổi nuôi, hoặc là các mang về nuôi, nuôi đến khi nào đủ tiêu chuẩn thì tự giao nộp."
Không là Điền Hữu Phúc dễ dàng bỏ qua, mà là...
Mùa đông rau lợn, lợn giữ ở nhà ăn là lương thực!
Con lợn của vợ chồng Vương Vĩnh Thuận là gầy bình thường, nếu thực sự nuôi tiếp, mùa đông sẽ tốn nhiều lương thực. Cộng thêm trời lạnh, chuồng lợn cũng lạnh, còn đề phòng lợn bệnh c.h.ế.t cóng.
Ban đầu giao lợn cho Vương Anh, Điền Hữu Phúc định bù cho Vương Anh một ít lương thực, nhưng đổi là vợ chồng Vương Vĩnh Thuận.
Xin , !
Nếu ông bà c.h.ế.t lợn nhiệm vụ, thì đền bằng điểm công, ít nhất là công ba tháng năm .
Vương Vĩnh Thuận mặt mày , ông chuyện , nhưng bây giờ ông thực sự thiếu tiền, lợn nhiệm vụ năm chắc là đến lượt nhà , năm nay ông kiếm chút tiền từ con lợn .
Vương Anh và Từ Sương ở cuối hàng, bà Từ lão tủm tỉm hai trẻ tuổi, bà cũng xán gần, mà ngược tụ tập với một nhóm bà lão chuyện phiếm. Cứ chuyện ngẩng đầu một cái, trong lòng vui sướng. Còn về lời lẽ vô lý của vợ chồng Vương Vĩnh Thuận, bà lão thèm để ý. Người ngu thì ngu cả ổ, đây nhà thông gia cũ tính toán như .
Không lâu , xe của trạm chăn nuôi đến.
Cái cân sắt lớn mang xuống, cân từng con một.
"Ôi chao, lợn nhà các gầy quá, cần cân , chắc chắn đủ!"
Anh trẻ tuổi ở trạm chăn nuôi thẳng thừng, cũng chê loại lợn gầy : "Nhìn xem con lợn vấn đề gì , các là đến trạm chăn nuôi của chúng mời một sư phụ đến xem."
Xung quanh một tràng vang, khiến trẻ tuổi bối rối gãi đầu.
Vương Vĩnh Thuận mặt đỏ bừng, Lý Xuân Quyên vẫn loạn: "Anh cân đủ?!"
Anh trẻ tuổi: " nghề bao lâu , con lợn là đủ."
Vương Anh cũng , cũng thú vị, là một thanh niên trẻ tuổi, mở miệng là vẻ lão luyện.
"Được , cân cho bà!"
Lý Xuân Quyên loạn quá, trẻ tuổi cũng đỡ nổi.
"Này, còn thiếu hơn bốn mươi cân nữa mới đạt tiêu chuẩn, mang về nuôi thêm nhé."
Xung quanh một tràng vang, trẻ tuổi gãi gãi gáy, cảm thấy đội sản xuất thật kỳ lạ.