[Xuyên Không Trùng Sinh] Gả Cho Đầu Bếp Thập Niên 60 - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:41:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

80.

 

Từ Sương đến giúp Vương Anh giải vây, đưa cô về bàn chính.

Món ăn dọn lên bao lâu, ba họ .

Từ Sương giới thiệu với Vương Anh: "Đây là Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu."

Bà Tô lão thái học, đặt tên đơn giản, mộc mạc như , đồng thời cũng gửi gắm ước mong chân chất nhất của bà – bà một con trâu.

Tuy nhiên, ước đó cũng vô ích, bây giờ cho phép tư nhân nuôi trâu. Trâu là tài sản quý giá của đội sản xuất.

Vương Anh chào hỏi ba họ, họ vẻ bí mật, kéo Từ Sương một bên gì đó, lát Từ Sương , vẻ mặt bình thường.

Bữa cơm khiến ai nấy cũng mặt mày hớn hở, thịt lợn rừng hầm lâu, da mềm thịt nhừ, Trần Đông dù cũng là đầu bếp, khử mùi tanh , nồi thịt lớn ngửi thôi thấy thơm lừng.

Mỗi múc một bát thịt lợn rừng kho đỏ, thêm chút rau xanh, ăn hai cái màn thầu, đến khi món bánh chẻo cuối cùng dọn lên thì no căng. Cố gắng chia thêm vài cái bánh chẻo, cuối cùng lúc về ai nấy cũng ôm bụng.

Ăn cơm xong, nửa buổi chiều cũng hề nhàn rỗi.

Khách khứa đến tiễn từng một, Từ Sương gói cho sư phụ một ít đồ rừng, lì xì cho sư Lưu Đa một cái phong bao đỏ, Lưu Đa hôm qua xe đạp đến, lúc về còn đưa sư thúc cùng.

Bà Từ lão trò chuyện với gần hết buổi chiều, mãi đến tối, mới xong xuôi việc đón tiếp.

Vương Anh mệt, Từ Sương nắm tay cô về nhà.

Vào đến nhà phát hiện vợ chồng Vương Vĩnh Thuận bên cạnh vẫn về từ thành phố huyện, khí xung quanh tĩnh lặng khiến Vương Anh hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng.

Từ Sương: "Rửa ráy ngủ thôi?"

Vương Anh: "... Ừm."

Từ Sương bận rộn , đun một nồi nước nóng lớn, hai hiếm hoi trong lúc ở bên một lời, mỗi im lặng rửa ráy.

Mãi đến khi đèn dầu tắt, Vương Anh phía trong giường, mới cảm thấy Từ Sương ghé sát.

Từ Sương: "Em ngủ ?"

Vương Anh mở mắt dối: "Ngủ ."

Từ Sương nắm tay Vương Anh, Vương Anh thể cảm nhận nóng phả tai .

Giọng Từ Sương điềm tĩnh, nhưng hiểu , Vương Anh cảm thấy đang .

"Anh tin."

Vương Anh nghĩ, may mà bây giờ điện, nếu bật đèn, e rằng lúc rúc sâu trong chăn .

Từ Sương cho cô cơ hội rúc trong chăn, bàn tay lớn gân guốc men theo cổ tay lên, mang đến từng đợt run rẩy...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-trung-sinh-ga-cho-dau-bep-thap-nien-60/chuong-80.html.]

Vợ chồng Vương Vĩnh Thuận chặn xe bên đường, chặn mãi mà chặn chiếc nào, nên hai chỉ thể chống chọi với gió lạnh bộ về thành phố huyện.

Đến thành phố huyện chạng vạng tối, hai mò đến Bệnh viện huyện, mất nhiều công sức tìm thấy Vương Dương Tông.

Vừa thấy Vương Dương Tông, Lý Xuân Quyên liền gào lên lóc.

Tiếng lớn đến mức y tá phòng bên cạnh cũng chạy .

Y tá: "Làm gì mà ồn ào thế? Trong bệnh viện cấm la hét lớn tiếng !"

Khu đều là vết thương nhẹ, việc gì lóc như thế?

Vết đ.á.n.h Vương Dương Tông đều lộ rõ, mặt mày bầm tím, má sưng đến mức sắp rõ khuôn mặt ban đầu. thật lòng, vết thương nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da đáng sợ, dưỡng mười ngày nửa tháng là gần như .

như cũng đủ Lý Xuân Quyên xót xa đến c.h.ế.t, cô lao giường bệnh bắt đầu gào : "Dương Tông ơi, con thế ? Có đau ! Con đau thắt ruột quá! Kẻ nào táng tận lương tâm đ.á.n.h con nông nỗi !"

Vương Vĩnh Thuận vốn dĩ còn giận con trai, nhưng khi thấy vết thương cũng tiêu tan, con trai đ.á.n.h thế , cũng khiến ông thương xót vô cùng.

Vương Dương Tông vốn dĩ chỉ thương nhẹ, nhưng Lý Xuân Quyên gào như , nó cũng bắt đầu giả vờ đáng thương: "Cha, , con đau c.h.ế.t . Sao cha giờ mới đến."

Lý Xuân Quyên ôm đầu con trai : "Mẹ đến , sẽ đòi công bằng cho con! Cái đồ táng tận lương tâm đ.á.n.h con nông nỗi , nhất định tha cho !"

Vương Vĩnh Thuận cũng lặng lẽ bên giường bệnh: "Mẹ con đúng, chúng thể chịu đựng sự bắt nạt ."

Vương Dương Tông ho khan hai tiếng, hằn học : "Muộn ! Người đó chạy mất !"

Lý Xuân Quyên ngơ ngác: "Không đưa đến Công an ?"

Vương Dương Tông đập giường bệnh, tức đến tối sầm mặt: "Xì! Người đó giả vờ thôi!"

Vương Dương Tông hối hận vô cùng, nó lấy tám mươi tệ của gia đình, ban đầu là mua một chiếc đồng hồ. Bây giờ trường học hỗn loạn, mỗi ngày lẫn trong đám học sinh chỉ học sinh trường họ, Vương Dương Tông quen hai lớn tuổi hơn trong những ngoài xã hội .

Hai đó với nó, thể kiếm cho nó một chiếc đồng hồ cũ, là đồng hồ cũ nhưng thực đều là hàng mới, nguồn gốc thì chắc chắn chính thống.

Vương Dương Tông quá một chiếc đồng hồ.

Trong trường chỉ một hai , đeo tay oai phong bao, các nữ sinh cũng vây quanh mấy đó.

Vương Dương Tông nghĩ, cha để tìm một công việc, nhưng tiền nhà đủ mua một cái. Chi bằng nó ở trường câu một cô gái điều kiện gia đình , dù đến tuổi , học sinh lớp 11 trong trường cũng đang tính toán lối cho . Nếu tìm một cô gái con nhà công nhân ở trấn, hai nhà góp tiền , chẳng đủ để nó thành phố mua một công việc ?

Thế là Vương Dương Tông lén lấy tám mươi tệ của gia đình, nghĩ cũng lấy nhiều, tám mươi tệ mua một chiếc đồng hồ cũ, hết là để oai.

"Kết quả hai đó chẳng đồng hồ gì cả, họ đ.á.n.h một trận, cướp hết tiền !"

Vương Dương Tông nghiến răng nghiến lợi: "Sau đó lúc đ.á.n.h thì thấy, họ sợ đó tìm dân quân đến quản. Thế là cố ý một giả vờ hành hiệp trượng nghĩa, thì nhận là do đ.á.n.h ."

Vương Dương Tông tức chịu nổi, lúc đó nó đ.á.n.h đến nên lời, trơ mắt kẻ đ.á.n.h diễn một màn mặt.

Chuyện đó diễn suôn sẻ, giả vờ hành hiệp trượng nghĩa nhờ qua đường đưa nó đến bệnh viện, bảo đến đội sản xuất tìm cha nó. Sau đó giả vờ đưa đến Công an, thực chất là mang tiền chạy mất từ sớm !

 

Loading...