Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 1002: Biệt thư trong rừng (33)

Cập nhật lúc: 2025-04-22 01:00:59
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Thừa bị đột nhiên hỏi, trên mặt xuất hiện sự kinh ngạc. Sau đó như thể nhận thấy điều gì đó, anh nhíu mày trả lời: “Không thân. Là một người thân rất xa. Lúc đó tôi đang hỏi thăm địa điểm du lịch. Là ông ấy chủ động tìm đến nói có thể đến nơi này. Thái độ rất nhiệt tình.”

Anh lúc đó cũng không nghĩ nhiều. Tuy nhiên, kết hợp với tình hình hiện tại, khuôn mặt hiền lành tươi cười trong ký ức đó đã mang một ý nghĩa khác.

Tuy rằng rất tàn khốc, nhưng Vân Xu vẫn nói ra phỏng đoán về ác ma. Nếu như người kia thật sự không có ý tốt, liên tưởng đến cảnh tượng cô lập vô vọng hiện tại, cô nghi ngờ họ bị xem như tế phẩm, bị nhốt trong tử cục. Mọi hướng đều là đường chết.

Ác ma sẽ không bỏ qua thứ đã đến tay.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Trương Thừa trầm mặc một lúc. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu chuyện này liên quan đến ông ấy, chờ sau khi rời khỏi đây tôi nhất định sẽ làm cho ông ấy c.h.ế.t đi.”

Tức giận thì tức giận, nhưng họ vẫn cần tìm cách rời khỏi nơi này.

Mấy người cúi đầu thì thầm thảo luận.

Vân Xu ngồi ở mép giường, có chút không chịu nổi. Sức khỏe cô không tốt, vừa rồi cảm xúc lên xuống rất mạnh. Hơn nữa tinh thần luôn căng thẳng. Cảm giác choáng váng lẫn buồn ngủ dồn dập ập tới.

Cô cố gắng vực dậy tinh thần, muốn cùng mọi người thảo luận.

Lộ Lâm Yến chú ý đến tình trạng của bạn gái. Anh nói nhẹ nhàng: “Em nghỉ ngơi một lát đi. Bọn anh thảo luận ngay bên cạnh thôi. Nơi này rất nguy hiểm, nghỉ ngơi đủ tinh thần cũng vô cùng quan trọng.”

Lời anh nói không sai. Người tinh thần suy nhược dễ bị lợi dụng sơ hở nhất. Rất nhiều câu chuyện thần thoại đều ghi lại việc ác ma hành hạ con người đến tinh thần suy sụp rồi nhân cơ hội nhập hồn.

Vu Cẩn Cẩn cũng nói theo: “Xu Xu, cậu nghỉ ngơi trước đi. Lúc cậu tỉnh dậy bọn tôi sẽ nói cho cậu kết quả thảo luận.”

Vân Xu thực sự sắp không chịu nổi nữa. Cảm giác choáng váng càng thêm dữ dội. Cô chỉ có thể nói: “Vậy các cậu cứ thảo luận đi. Tuyệt đối đừng chạy lung tung đến những chỗ kỳ lạ nhé.”

Đặc biệt là những nơi như phòng vẽ tranh.

Lời còn chưa nói xong, Vân Xu đã thiếp đi. Chó con bò đến trong tầm tay cô, yên tĩnh nằm sấp xuống.

Lộ Lâm Yến nhìn cô một lúc. Anh cầm lấy tấm chăn bên cạnh đắp lên người cô. Sau đó quay lại cùng những người khác nhỏ giọng thảo luận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1002-biet-thu-trong-rung-33.html.]

Bóng đêm dài đằng đẵng qua đi. Vân Xu mở mắt ra.

Ánh mặt trời ngoài phòng mờ ảo và hư ảo.

Cô mơ màng ngồi dậy. Trong phòng ngủ chỉ có một mình cô. Những người khác đi đâu rồi?

Tiếng gõ cửa đều đặn, nhẹ nhàng và ôn nhu.

Sau đó cửa được mở ra. Một người quen thuộc bước vào. Áo sơ mi trắng, quần đen. Vẻ mặt thanh tú, dáng người cao thẳng. Anh lập tức đi đến mép giường ngồi xuống. Anh ôn nhu nhìn bạn gái đang mơ màng trên giường.

Vân Xu nghiêng đầu. Vừa định hỏi "Anh là ai", lại buột miệng thốt ra một cái tên.

“Vũ Tịch…” Cô lẩm bẩm nói: "Em nhớ anh lắm.”

Bùi Vũ Tịch ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Anh muốn nói với cô, đừng khổ sở. Mấy năm nay anh vẫn luôn bảo vệ cô.

Chỉ là cô không nhìn thấy.

Giờ phút này, suy nghĩ của Vân Xu như bị phủ vô số lớp lụa mỏng, trở nên chậm chạp và trì trệ. Cái ôm của người này khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức cô muốn rơi lệ. Cảm giác an tâm đột ngột nảy sinh.

Bùi Vũ Tịch cúi đầu hôn cô. Một nụ hôn cực nóng và thân mật giống như lần trước.

Nụ hôn dừng lại trên trán cô, gò má cô, đôi môi cô.

Vân Xu ngơ ngác nhìn anh.

Bùi Vũ Tịch khẽ cười một tiếng, thuần thục cạy mở đôi môi đỏ mọng của cô, tiếp tục đi sâu hơn. Đây là người anh đã mong nhớ rất lâu. Không nỡ bỏ, không thể quên. Mỗi lần gặp gỡ đều là sự ban ơn.

Hôn đủ rồi, Bùi Vũ Tịch vẫn chưa thỏa mãn đứng dậy, vươn tay về phía cô, như thể đang nói "đi cùng anh".

Vân Xu mờ mịt đi theo anh. Trên má vẫn còn vương chút ửng hồng mê người.

Bùi Vũ Tịch nắm tay Vân Xu đi dọc hành lang dài, đi vào phòng sách. Nơi này sạch sẽ và ngăn nắp, dường như vừa mới được xây dựng. Anh dẫn cô đi đến tận sâu bên trong, ngồi xổm xuống, sau đó vén tấm thảm lên.

Trên sàn nhà vốn dĩ bằng phẳng lại có những dấu vết không rõ ràng, hình dạng gọn gàng.

Loading...