Những bức họa treo trên tường vẫn như cũ. Giá vẽ ở giữa phòng vẽ tranh hơi khác lần trước. Lần trước tấm vải trắng chỉ che phần lớn bảng vẽ, nhưng lần này toàn bộ bảng vẽ đều bị che kín.
Màu sơn trên sàn nhà cũng không còn khô cạn như lần trước. Màu sắc rất tươi mới. Mới không lâu trước đây có người đã dùng.
Đêm qua, có người đã vẽ tranh ở đây. Là ai trong số họ?
Vân Xu đi đến trước giá vẽ, cẩn thận vén tấm vải trắng lên. Hình ảnh trên giấy vẽ chậm rãi hiện ra.
Mắt cô mở lớn. Cô lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn giấy vẽ trước mắt.
Trên đó vẽ chính là cô. Mặc chiếc váy cưới trắng tinh, rũ đầu, ngồi trên một tảng đá. Tảng đá đó như thể đã được ngâm trong m.á.u tươi, loang lổ màu đỏ. Trong tay cô cầm bó hoa xinh đẹp. Mái tóc đen được búi lên. Trên đầu đội vương miện gai. Trên cổ đeo chiếc hồng ngọc quen thuộc.
Phía sau có một bóng đen lờ mờ.
Nội dung trên bức họa quá mức chân thật. Đến nỗi khiến Vân Xu sinh ra một loại ảo giác, phía sau cô có một bóng đen như vậy, đang lặng yên không một tiếng động nhìn chằm chằm mình.
Rất nhanh, như thể ý thức được cô đã xem xong, bức họa lặng lẽ bay xuống ghế ngồi. Nó nằm ngay ngắn, không hề hư hỏng một chút nào.
Bên dưới là một bức họa khác.
Người đàn ông nghiêng người dựa trên ngai vàng, một tay chống đầu. Dung mạo tuấn mỹ như thiên thần, khí chất tôn quý và tà ác. Màu đỏ m.á.u tươi và màu đen vực sâu đan xen, tất cả đều trở thành nền cho anh.
Đôi mắt đỏ tươi như xuyên qua lớp giấy vẽ hư vô này, nhìn thấy sự tồn tại của cô.
Tiếng "cùm cụp" rất nhỏ vang lên.
Vân Xu đột nhiên ngoái đầu nhìn lại. Cửa đã đóng rồi. Cô vội vàng đi tới, vặn tay nắm cửa, nhưng cửa không mở ra.
Phòng vẽ tranh đã trở thành một nơi hoàn toàn bị phong bế.
Cơ thể Vân Xu cứng đờ. Nơi này toàn là những bức họa về ác ma, hơn nữa những chuyện cô đã biết… Cô không dám quay đầu lại.
Trên tường hiện lên một bóng đen rất lớn, như thể có một sự tồn tại đang ở cùng phòng với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1006-biet-thu-trong-rung-37.html.]
Bóng đen chầm chậm di chuyển trên tường, lộ ra vẻ ưu nhã và thong dong. Từ bên phải đến thẳng phía trước. Cuối cùng, nó di chuyển theo sàn nhà, uốn lượn đến giá vẽ, trùng khớp với sự tồn tại trên giấy vẽ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Như thể có thể bước ra bất cứ lúc nào.
Vân Xu quay người nhìn bảng vẽ. Ngoài ra, cô không biết mình còn có thể làm gì. Ra cũng không ra được, nơi này cũng không thể trốn thoát.
Tấm màn đen cuốn lên đột nhiên buông xuống, che khuất ánh sáng bên ngoài. Chiếc đèn chùm trên trần nhấp nháy hai cái rồi đột ngột tắt.
Toàn bộ phòng vẽ tranh chìm vào bóng tối tuyệt đối. Không thấy rõ năm ngón tay khi đưa ra. Tiếng tim đập từng nhịp một, rõ ràng có thể nghe thấy, dần dần nhanh hơn.
Vân Xu đứng thẳng bất động tại chỗ.
Anh đang tiến lại gần cô. Cuối cùng dừng lại phía sau lưng cô.
Điều kỳ lạ là, nội tâm cô lại không có bao nhiêu sợ hãi, mà rơi vào một sự bình tĩnh kỳ lạ. Lại là cảm giác quen thuộc đó.
Thời gian im lặng và dài đằng đẵng.
Một đôi tay đặt lên, vòng lấy eo cô. Chắc là tay, Vân Xu nghĩ.
Anh áp sát sau lưng cô, ôm trọn cả người cô vào lòng. Sau đó, anh thân mật tựa đầu lên vai cô, giống như cặp tình nhân bình thường.
“Thích không?” Giọng nói trầm thấp như đến từ địa ngục, cực kỳ có sức dụ hoặc. “Con người yêu cầu cao về bề ngoài, bộ dạng đó em thích không?”
Như thể chỉ cần cô nói không thích, anh sẽ lập tức thay đổi.
Cho nên anh đang đứng sau lưng cô với bộ dạng trên giấy vẽ sao?
Như thể hiểu rõ suy nghĩ của Vân Xu, anh cười lớn một tiếng nặng nề. “Không sai. Nếu em không thích, anh có thể đổi cái khác. Cái này vốn dĩ là chuẩn bị cho em.”
Con người sợ hãi hình dạng nguyên bản của anh. Anh không muốn làm cô cũng bị dọa.
Vân Xu im lặng. Cô không biết mình nên trả lời gì. Hai bên không phải cùng loài. Cô không nói gì, nhưng anh lại hiểu rõ mọi suy nghĩ của cô.
Đây là tuyệt đối, mạnh mẽ đến mức không thể nghi ngờ. Vị quân chủ địa ngục.
Anh nhẹ mổ vào cổ cô, ái muội đặt xuống từng nụ hôn mềm nhẹ.