Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 1042: Vị hôn thê của nam phụ trong chuyện tình sư đồ tu tiên (22)

Cập nhật lúc: 2025-04-22 15:17:30
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt nàng dịu dàng, nhưng trong lòng thì mắng Giang Di Văn là đồ rác rưởi lớn. Hắn thế mà còn dám nói dối.

Cố Thiên Hạm quyết định không giữ thể diện cho hắn nữa. Nàng nhìn Giang Di Văn, cười lạnh nói: “Thật sự đánh rơi sao? Vậy tại sao trước đó ngươi không nói? ấp úng như vậy chắc chắn có điều gì đó khuất tất.” 

Ngừng một chút, nàng nhấn mạnh từng chữ: “Ta thấy không phải đánh rơi, mà là ngươi đã đưa cho người khác đi rồi. Nói không chừng còn là tặng cho người trong lòng của ngươi đấy.”

Nàng chính là người nắm kịch bản trong tay, biết rõ tính toán của hắn.

Giang Di Văn bị nói trúng tim đen, sắc mặt thay đổi đột ngột, không kịp che giấu.

Đồng môn kinh ngạc nói: “Giang sư huynh, ngươi... ngươi...”

Biểu hiện của Giang Di Văn đã chứng minh lời Cố Thiên Hạm nói là đúng. Cách xử lý này của hắn thật sự vượt quá tưởng tượng của mọi người. Đem tín vật đính ước của vị hôn thê đi tặng cho người trong lòng khác, thật sự khiến người ta không nói nên lời.

Chẳng lẽ là để chứng minh tình cảm sâu đậm của mình với người trong lòng? Để thể hiện sự không quan tâm đến vị hôn thê?

Cố Thiên Hạm nói: “Đấy, bị ta nói trúng rồi. Giang Di Văn, ngươi cũng thật hay ho đấy.”

Giang Di Văn lập tức nhìn về phía Vân Xu. Sự thất vọng trong mắt nàng khiến hắn như rơi vào hầm băng. Chuyện hắn lo lắng vừa rồi đã xảy ra.

Vân Xu thất vọng nói: “Tại sao ngươi lại làm như vậy?”

Muốn hủy hôn, lại còn đem ngọc bội đi tặng người khác.

Giang Di Văn vội vàng nói: “Không phải, nàng nghe ta giải thích. Khối ngọc bội đó không phải là vật phẩm phàm tục. Phàm nhân cầm trong tay không an toàn. Nếu bị người tu tiên khác nhìn thấy, nói không chừng sẽ bị g.i.ế.c người cướp bảo.”

Vân Xu nhìn hắn. Ánh mắt nàng lạnh lẽo như bông hoa băng cài bên thái dương, mong manh dễ vỡ.

Giang Di Văn không nói tiếp được nữa. Cho dù có đưa ra lý do, cũng không thể che giấu được sự ích kỷ của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1042-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-22.html.]

Cố Thiên Hạm liếc hắn: “Giải thích xong chưa? Giải thích xong rồi thì lấy ngọc bội ra đây. Đó là ngọc bội gia truyền của người ta đấy.”

Ánh mắt các đồng môn càng thêm kỳ quái. Cách hành xử của Giang Di Văn khiến họ cũng không thể hiểu nổi.

Và đúng lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng nói chuyện. Một nhóm người đang đi về phía này. Giọng nói của người đi đầu nghe rất quen tai. Cố Thiên Hạm tuyệt đối sẽ không nhận nhầm. Đó là giọng của nữ chủ – Tô Liên Sơ.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Chuyện này cũng quá trùng hợp. Cứ như là tự đưa đến cửa vậy.

Tô Liên Sơ dừng lại trước cửa Luận Đạo Thất. Giữa đôi mày nàng ẩn chứa một nỗi buồn man mác: “Giang sư huynh, ta...”

Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.

...

Mấy ngày nay, Tô Liên Sơ sống không hề dễ chịu. Sở Hạo Ninh rõ ràng đã hứa với nàng sẽ không thu thêm đệ tử. Nhưng khi đó, người trong điện lại nói với nàng rằng Sở tiên tôn đã chủ động đề nghị thu người kia làm đệ tử. Cho dù cuối cùng chàng quay về một mình, nàng vẫn cảm nhận được sự phản bội mạnh mẽ.

Sư tôn sao có thể đối xử với nàng như vậy!

Cuối cùng, người kia trở thành đệ tử của Khai sơn tổ sư, Tiểu sư tổ của Vấn Thiên Tông. Tô Liên Sơ vừa vui mừng lại vừa chua xót. Vui vì hiện tại Sở Hạo Ninh vẫn chỉ có nàng là đồ đệ. Còn nỗi chua xót kia, nàng không muốn thừa nhận.

Ở cùng Sở Hạo Ninh ba năm, phần lớn thời gian ngoài tu luyện, Tô Liên Sơ đều dành cho chàng. Người đời đều biết Sở tiên tôn lạnh lùng như trăng, thanh cao, chuyên tu vô tình đạo, không dính dáng đến thất tình lục dục của phàm trần, giống như tiên nhân trên trời.

Nhưng nàng lại phát hiện sư tôn dường như có tâm sự khác.

Đó là vào buổi tối sau khi từ thiên điện trở về. Tô Liên Sơ vừa ra ngoài có việc, vô tình nhìn thấy Sở tiên tôn đứng bên bờ vực đá.

Chàng vẫn mặc bộ bạch y, hai tay chắp sau lưng. Một chiếc ngọc trâm búi mái tóc đen nhánh. Khí chất lạnh lẽo cao ngạo. Chàng nhìn xa xăm về phía ánh trăng trên trời cao. Trong đôi mắt vốn luôn tĩnh lặng có một tia mê mang, như thể đang gặp phải chuyện khó hiểu.

Người mạnh nhất giới Tu chân sao lại có biểu cảm như vậy?

Tô Liên Sơ cho rằng mình nhìn nhầm. Nàng tiến lên hành lễ: “Đã muộn thế này rồi, sư tôn sao còn ở đây ạ?”

Loading...