Vân Xu chưa từng đến Đan Đỉnh Phong. Lần này nhìn thấy các đồng môn bị thương mà vẫn nhớ đến tu luyện, nàng lập tức rất kính nể: “Biểu hiện của chư vị đồng môn thực sự khiến ta thấy hổ thẹn.”
Bị thương mà vẫn đặt tâm trí vào tu luyện. Quả không hổ danh là đệ nhất đại tông Trung Châu.
Những đệ tử khác lúc này mới quay đầu lại, nhiệt tình xúm lại: “Tiểu sư tổ quá khen. Chúng ta là tu sĩ, đương nhiên phải một lòng đặt vào tu luyện rồi ạ.”
“Tiểu sư tổ tư dung, à không, tư chất tuyệt thế. Chắc chắn không bao lâu nữa là có thể vượt qua chúng con rồi.”
“Chúng con thường xuyên tỷ thí ở luận võ đường. Tiểu sư tổ nếu không chê, có thể đến xem ạ.”
Khóe môi Vân Xu cong lên: “Được. Khi nào rảnh ta sẽ đi.”
Nụ cười này khiến mọi người im lặng trong thoáng chốc, sau đó lại càng nhiệt tình hơn, cho đến khi vị đệ tử dẫn đường bước ra, lạnh lùng giải tán đám đông: “Thôi, đừng vây quanh ở đây nữa. Không tốt cho những người bệnh khác.
Hắn quay sang nhìn Vân Xu, lập tức tươi cười rạng rỡ: “Tiểu sư tổ, Cố sư điệt, xin mời đi lối này. Tô sư thúc đang đợi ở hậu đường.”
Cố Thiên Hạm liếc nhìn những người đồng môn đang buồn bã phía sau, không hề tỏ vẻ gì mà ưỡn ngực, thong thả bước đi.
Đan Đỉnh Phong, vì chuyên luyện đan, nên khắp nơi đều là các cánh đồng dược thảo. Cả ngọn núi đều thoang thoảng hương thuốc nồng đậm.
Đệ tử dẫn đường đưa hai người đến trước một cánh cửa: “Tô sư thúc ở bên trong ạ.”
“Phiền ngươi rồi." Vân Xu nói lời cảm ơn.
Đệ tử dẫn đường thụ sủng nhược kinh, vội vàng xua tay: “Không phiền, không phiền đâu ạ. Tiểu sư tổ lần sau đến, con vẫn sẽ dẫn đường cho người.”
Cố Thiên Hạm nhìn theo bóng hắn rời đi, thầm cảm thán. Đại mỹ nhân đúng là đại mỹ nhân. Làm cho đệ tử Đan Đỉnh Phong nhiệt tình như vậy hoàn toàn không thành vấn đề.
Đẩy cửa đi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1061-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-41.html.]
Một thân ảnh màu xanh dương đang đứng trước cửa sổ. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen bay lên. Tay áo rộng khẽ lay động. Hắn giống như một thanh kiếm trong trời đất, sắc bén, tiêu sái, tự do tự tại. Nhưng nhìn kỹ lại, hắn dường như hòa hợp làm một với mây trắng trời xanh ngoài cửa sổ, khí chất mênh mang, xa vời.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vân Xu chợt nhớ đến bức họa tổ sư năm xưa. Hai người hình như có chút giống nhau.
Tô Thành Thu xoay người lại: “Tiểu sư tổ, Cố sư điệt, hai vị ngồi xuống đi.”
Cố Thiên Hạm nói: “Tô sư thúc, phụ thân con hai ngày trước bế quan , tạm thời không thể ra ngoài. Con thay mặt người đến bái phỏng trước.”
Tô Thành Thu gật đầu: “Bế quan là chuyện lớn, đương nhiên không thể làm phiền sư huynh.”
Nói rồi, ông pha trà cho hai người. Lúc này, hắn lại giống như một quân tử khiêm nhường, phong thái xuất chúng, tuấn nhã phi thường.
Cố Thiên Hạm gõ vang hồi chuông cảnh báo trong đầu. Các soái ca hơi ưu tú một chút trong tiểu thuyết đều thích nữ chủ cả. Vị sư thúc này bối phận cao, lại đẹp trai. Nàng nghi ngờ sâu sắc hắn cũng là một con cá trong ao của nữ chủ.
“Nghe nói sư thúc vẫn luôn du lịch bên ngoài. Nhưng tại sao trước đây không có tin tức nào truyền về?”
Tô Thành Thu mỉm cười: “Trước đây ta vô tình lạc vào một bí cảnh. Phải hao hết tâm lực mới có cơ hội đi ra. Không phải không muốn truyền tin, mà là không thể.”
Cố Thiên Hạm suy tư. Cách nói này khớp với giả thiết trong tiểu thuyết. Giới Tu chân quả thực có tình huống như vậy xảy ra. Chẳng lẽ sau nhiều năm xuyên không, lấy sự xuất hiện của Vân Xu làm khởi điểm, cốt truyện cuối cùng cũng đã thay đổi theo hướng không thể đối kháng với nó nữa?
Tô Thành Thu đặt chén trà đã rót đầy trước mặt hai người.
Vân Xu ngửi thấy hương trà, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Đây là loại linh trà mà nàng thích uống nhất. Cây trà này mọc ở những nơi cực lạnh, rất khó có được. Vì ẩn chứa linh lực thuộc hạng trung hạ, lại khó hái, nên cả Trung Châu rất ít. Trong tông môn gần như chỉ dành riêng cho nàng.
“Ngươi cũng thích uống loại trà này sao?” Vân Xu có chút vui sướng như tìm được người cùng sở thích.
Tô Thành Thu nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Gần đây mới thích. Loại trà này mát lạnh, ngọt dịu, hậu vị kéo dài, thật sự không tồi.”
Vân Xu gật đầu đồng ý: “Ta cũng vì vậy mà rất thích nó.”