“Nếu người thích, chỗ ta còn rất nhiều. Lát nữa có thể mang một ít về." Tô Thành Thu nói: "Uống hết rồi, cứ tìm ta là được.”
Vân Xu hơi động lòng, nhưng lấy đồ của người khác thì không hay lắm.
Tô Thành Thu dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng: “Cứ coi đây là lễ bái sư ta tặng Tiểu sư tổ vậy. Các đồng môn khác đều tặng quà, ta cũng nên có chút lòng thành.”
Cố Thiên Hạm ngồi bên cạnh nhìn hai người tương tác, cảm giác có điều gì đó không đúng lắm. Ánh mắt của vị sư thúc này toàn bộ thời gian đều đặt trên người Vân Xu. Hắn không hề ngạc nhiên, thái độ không nhanh không chậm. Nhưng nếu nói đã sớm quen biết thì khả năng không lớn. Vân Xu cơ bản không xuống khỏi Thương Lan Phong, còn hắn thì hôm nay mới trở về.
Đây là do tính cách của hắn sao?
Ánh mắt Cố Thiên Hạm dừng lại ở bộ y phục màu xanh dương của hắn: “Sư thúc cũng thích mặc quần áo màu xanh dương. Là đang noi theo Tổ sư?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Ngay cả kiểu dáng quần áo cũng rất giống.
Động tác của Tô Thành Thu khựng lại. Ngay sau đó, hắn khẽ "ừ" một tiếng.
Sau khi đột phá lên cảnh giới Nguyên Anh, tu sĩ không cần mặc đồng phục tông môn nữa, có thể tùy ý lựa chọn trang phục mình thích.
Vân Xu cảm thấy bộ thanh y rất hợp với hắn. Nếu có thêm một thanh kiếm nữa, cảm giác sẽ càng giống người trong bức họa tổ sư. Nhưng sư thúc ở Đan Đỉnh Phong chắc hẳn không tu kiếm.
Vân Xu tỏ ra hứng thú với quãng thời gian du lịch bên ngoài của Tô Thành Thu, hỏi liệu hắn có thể kể một chút không.
Tô Thành Thu nhấc ấm trà lên, rót đầy trà vào chén cho hai người. Đối diện với ánh mắt trong veo của Vân Xu, hắn khẽ cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Cùng với làn sương mờ ảo từ chén trà, hắn bắt đầu kể lại những chuyện xưa cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1062-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-42.html.]
Chờ đến khi mặt trời lặn về Tây Sơn, Vân Xu vẫn chưa hết hào hứng. Nơi mà Tô Thành Thu đã đi qua quá nhiều, những chuyện hắn trải qua đếm không xuể. Là một đan tu có sức chiến đấu hạn chế, sự gan dạ của hắn không thể nói là không lớn.
Nghe những lời miêu tả gay cấn, kinh tâm động phách của hắn, Cố Thiên Hạm cũng chìm đắm vào câu chuyện. Hóa ra, ngoài mối tình của nam nữ chính, thế giới tu tiên này còn có nhiều điều xuất sắc đến vậy.
Trước khi rời đi, Tô Thành Thu đưa cho mỗi người một lọ thuốc. Hắn nói đó là thuốc có thể giúp khôi phục tu vi.
Vân Xu chú ý đến hoa văn trên lọ thuốc, nghi hoặc nói: “Cái này sao giống với lọ ta nhận được trước đó không giống nhau. Ta chưa từng thấy loại hoa văn này.”
Tô Thành Thu khoanh tay sau lưng, vẻ mặt bình thản: “Ta vẫn luôn nghiên cứu những đan phương cũ. Đơn giản là lọ thuốc cũng làm theo kiểu dáng ngày xưa thôi. Không cần để ý.”
“Vậy đa tạ." Vân Xu nói.
Cố Thiên Hạm ném lọ thuốc vào vòng tay trữ vật. Thật lòng mà nói, nàng cảm giác như mình được người ta tiện tay cho một lọ vậy. Tuy nhiên, chỉ cần Tô Thành Thu không đứng về phía nữ chủ là được.
Trên đường trở về Thương Lan Phong, Cố Thiên Hạm nói chuyện với Vân Xu về giải đấu nội bộ môn phái.
Giới Tu Tiên không khuyến khích tự đóng cửa tu luyện. Tỷ thí với đối thủ cùng đẳng cấp có lợi cho việc tăng trưởng thực lực, biết đâu còn có thể có lĩnh ngộ mới.
Vì vậy, các môn phái hẹn nhau, cứ 5 năm lại tổ chức một giải tỷ thí quy mô lớn. Đệ tử các môn phái có thể giao lưu, cùng nhau tiến bộ. Đương nhiên, vì số lượng đệ tử quá đông, không phải ai cũng có thể tham gia.
Trước giải đấu đại hội, có một giải đấu nội bộ môn phái để chọn ra người tham gia. Cấp độ tu vi thấp nhất được tham gia là cảnh giới Trúc Cơ.
Cố Thiên Hạm rất tự tin vào Vân Xu: “Người chắc chắn sẽ đạt đến Trúc Cơ trước giải đấu nội bộ. Sau đó chúng ta cùng nhau tham gia nhé.”
Giai đoạn đầu của tiểu thuyết không có nhiều nguy hiểm. Cố Thiên Hạm rất yên tâm về năng lực của tông môn. Sau đó còn có một bí cảnh. Nữ chủ và cả nàng đều đã tiến vào đó và đều có được đồ tốt. Nữ chủ còn cứu một nam phụ đang nguy kịch, nam phụ đó sau này si tâm với nàng ta và trở thành trợ lực.
Cố Thiên Hạm dự định cùng Vân Xu tiến vào bí cảnh này, xem có thể giúp nàng tìm được thứ tốt nào không. Bí cảnh truyền tống ngẫu nhiên. Trong tiểu thuyết, nàng và nữ chủ sau đó bị tách ra. Lần này chắc cũng tương tự.