Tà Thần suýt nữa tức giận bật cười. Nàng thế mà lại thật sự suy nghĩ một chút! Xem ra là chàng hành động quá chậm rồi.
Như nghĩ đến gì đó, ánh mắt chàng khẽ động. Sau đó nở nụ cười đầy ý vị thâm trường. Trước khi nàng kịp phản ứng, chàng nhanh chóng lại gần: “So với bọn họ, muội nhìn ta nhiều hơn thì sao? Ta so với bọn họ đẹp hơn, phải không?”
Âm cuối giọng nói nâng lên, mang theo ý vị mê hoặc.
Mặt hai người gần như dán sát vào nhau. Hơi thở hòa quyện. Mắt Vân Xu trợn tròn. Theo bản năng đưa tay định đẩy ra. Tay lại bị chàng bắt lấy, dán lên má chàng.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, khuôn mặt Yến Tân Tễ dần thay đổi. Ánh mắt người nam nhân tuấn tú như tiên nhân bình tĩnh, chỉ khi nhìn nàng mới hiện ra vài phần dịu dàng. “Muội muốn hình dạng nào cũng có thể.”
Hầu như không dừng lại. Khuôn mặt chàng lại một lần nữa thay đổi. Người nam nhân tà tứ, ngả ngớ, ái muội nói: “So với nhìn quyển trục lạnh lẽo, sao không đến tìm ta?”
Cuối cùng chàng lại trở về hình dạng tôn quý, ưu nhã ban đầu, không nhanh không chậm nói: “Nếu muội muốn vài người cùng lúc cũng được.”
Vân Xu bị chấn động tại chỗ. Nhất thời không nói nên lời. Sau khi lấy lại tinh thần, lại không nhịn được lấy tay đỡ trán. Tại sao cảm giác quen thuộc từ đáy lòng lại nhiều hơn?
“Không cần làm loạn." Nàng yếu ớt nói.
Tà Thần vô tội nói: “Ta không làm loạn.”
Đây đều là những chuyện đã từng xảy ra. Đương nhiên, mỗi lần biểu cảm nàng bối rối rất đáng yêu là được rồi.
Tà Thần liếc qua hộp gỗ tinh xảo trên bàn đá. Đó là thứ Cố Thiên Hạm đưa đến trước đó, chưa kịp cất đi. Một chiếc hộp đang mở hé, lộ ra thỏi son môi màu đỏ thắm bên trong. Giống như màu đỏ thắm khi người phàm tục xuất giá.
Môi nàng không tô son mà vẫn chúm chím. Nếu tô thêm son môi, chắc chắn cũng là cảnh tượng cực đẹp.
Tà Thần tiện tay cầm lấy thỏi son đang mở. Đôi mắt đen láy nhìn qua. Vân Xu trong nháy mắt hiểu ý chàng. Nàng che miệng, lắc đầu tỏ ý từ chối. Tuy Cố Thiên Hạm tặng không ít, nhưng nàng thích màu son môi, đều dùng để sưu tầm, không quen tô lên miệng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1103-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-83.html.]
“Chỉ một lần thôi. Thử một lần xem sao." Chàng nhẹ giọng dỗ dành.
Đại khái giọng nói chàng quá mềm nhẹ. Vân Xu bất tri bất giác buông tay, để mặc chàng vươn tay giúp nàng tô lên son môi màu đỏ thắm.
Chàng dựa rất gần. Ngón tay thon dài từng nâng quân cờ thanh nhã kia, giờ đây lấy màu hồng. Từng chút một tô lên môi nàng. Đầu ngón tay không khỏi chạm vào phần ẩm ướt. Vân Xu không tự giác mấp máy môi. Thần sắc cứng đờ.
Một tia ý cười lóe lên trong mắt người này. Nhưng chàng vẫn tiếp tục như không có chuyện gì.
Phía trên đình hóng gió là cây hoa lớn. Những bông hoa tím nhỏ mộng ảo rơi xuống như mưa, phủ trên ngói đá, rơi trên gạch. Trong đó có một bông lặng lẽ rơi vào giữa thỏi son môi.
Hương thơm son môi và hương hoa hòa quyện vào nhau, khó phân biệt.
Động tác chàng tinh tế, trân trọng. Như đang làm một chuyện cực kỳ quan trọng. Đối với Tà Thần mà nói, quả thật là như vậy.
Toàn bộ quá trình kéo dài rất lâu. Vân Xu cảm thấy vị trí cuối cùng đã được cẩn thận tô xong. Nàng định lùi lại phía sau. Lại bị giọng nói nhẹ nhàng gọi lại: “Khoan đã.”
“Còn thiếu một chút cuối cùng.”
Ánh mắt đen láy của chàng dừng lại ở phần màu đỏ thừa ra. Ngón út nhẹ nhàng lau đi. Làn da dưới ngón tay trong suốt như ngọc. Chạm vào quả thực là một sự hưởng thụ. Đảm bảo hoàn hảo xong, chàng rút ngón tay lại. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Xu, chàng với nụ cười như quân tử, lại tà tứ l.i.ế.m đi màu đỏ trên đầu ngón tay.
Tuy rằng càng muốn ăn cả màu đỏ trên môi nàng, nhưng đạo lý chuyển biến tốt thì nên dừng lại vẫn cần tuân theo.
Mặt Vân Xu đột nhiên một cái đỏ bừng. Nàng lắp bắp nói: “Ngươi... ngươi... ngươi...”
Tà Thần bình tĩnh nhìn lại: “Ta? Ta sao?”
Vân Xu ngây người. Không ngờ chàng có thể làm được tự nhiên như vậy. Nhưng nàng cũng không thể giận hành vi của chàng. Nếu là người khác, đã sớm bị đuổi xuống Thương Lan Phong rồi.
Tà Thần như không có chuyện gì nói: “Cố Thiên Hạm phẩm chất tạm được. Nhưng có một số chủ đề trò chuyện với nàng không bằng trò chuyện với ta.” Ví dụ như nói về phong cách gì nàng thích.