Lấy âm làm công, lấy âm làm khiên. Lần này nhất định phải được học hỏi.
Đệ tử Thiên Âm Cốc ngồi xuống đất: “Tiểu sư tổ! Ta bắt đầu đây.”
“Xin mời!” Vân Xu nghiêm túc nói.
Ngón tay của đệ tử Thiên Âm Cốc khẽ lướt trên dây đàn. Tiếng đàn du dương từ từ chảy xuôi trên lôi đài tỷ thí. Vân Xu nín thở ngưng thần, cẩn thận cảm nhận dòng chảy linh khí xung quanh. Công kích vô hình, nhưng linh khí nhất định sẽ có động tĩnh.
Tuy nhiên, linh khí vô cùng bình tĩnh. Không hề có nửa gợn sóng.
Chẳng lẽ bí mật nằm ở khúc nhạc? Vân Xu bắt đầu phân biệt khúc nhạc đối phương đang chơi. Rất dễ dàng nhận ra, đây là một khúc 《Phượng cầu hoàng》 (khúc nhạc cổ nói về tình yêu).
Người chơi đàn có tài nghệ cao siêu. Kỹ thuật và cảm xúc hòa quyện. Là một khúc nhạc rất hay. Nhưng dường như không phù hợp lắm với cảnh tượng hiện tại. Chẳng lẽ còn có đòn bí mật ?
Vân Xu tiếp tục chờ đợi.
Một khúc đàn kết thúc.
Đệ tử Thiên Âm Cốc dứt khoát nói: “Ta nhận thua!”
Vân Xu: "?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Đệ tử Thiên Âm Cốc thâm tình nói: “Cảm ơn Tiểu sư tổ đã nghe ta tấu một khúc 《Phượng cầu hoàng》. Một bầu tình nghĩa đều nằm trong khúc nhạc. Ta bại mà không uổng.”
Nói xong, hắn tiêu sái xoay người. Một quả cầu vàng lớn lấp lánh từ từ rời đi. Dưới ánh mặt trời, nó sáng chói lạ thường.
Biểu cảm Vân Xu cứng lại.
Đệ tử dưới đài reo hò.
“Tiểu sư tổ lợi hại nhất, không từ gì có thể phản bác!”
“Đáng giận! Tình nghĩa của ta đối với Tiểu sư tổ không thể nào kém hắn được!!!”
Sau đó, đối thủ của Vân Xu đều thay đổi phong cách. Họ lên sân khấu với đủ loại tư thế kỳ quái nhưng tự nhận là đẹp trai. Dùng lời của Cố Thiên Hạm mà nói, chính là nàng đối với sự đa dạng của giới Tu Tiên có nhận thức mới.
Đến trận đối chiến với Bách Thảo Tông, tâm Vân Xu đã như giếng cổ không gợn sóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1111-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-91.html.]
Vạn hạnh là, đệ tử Bách Thảo Tông ăn mặc bình thường. Đạo bào màu xanh đậm. Tóc dài búi lên bằng một cây mộc trâm. Trên mặt treo nụ cười ôn hòa. Trông giống một người bình thường.
Vân Xu thở phào nhẹ nhõm. Yêu cầu của nàng đối với đối thủ đã rất thấp.
Đệ tử Bách Thảo Tông nói: “Ta và các đồng môn đa phần là Mộc linh căn. Pháp thuật hệ Mộc thiếu tính công kích. Chúng ta am hiểu nhất là đợi đối phương ra tay trước rồi mới phản công.”
Vân Xu đã xem qua rất nhiều điển tịch. Sự thật đúng như đệ tử Bách Thảo Tông nói. Lúc này hắn bay vòng xung quanh, rắc hạt giống. Nàng cũng không ngăn cản. Ngược lại muốn xem đối phương rốt cuộc dùng thủ đoạn gì.
So với thắng thua, nàng càng muốn được luận bàn.
Đệ tử Bách Thảo Tông thúc giục linh khí. Những hạt giống nhỏ như hạt mè trong nháy mắt nảy mầm. Từng chút một không ngừng lớn mạnh. Những dây đằng thô tráng dữ tợn múa may, cực kỳ có uy h.i.ế.p lực. Dường như giây tiếp theo sẽ múa như roi dài, ầm ầm đập vào nàng.
Mắt Vân Xu sáng lên. Vị đối thủ này y phục bình thường, cách nói chuyện bình thường, chiêu thức bình thường. Nhất định là một đối thủ phù hợp.
Nàng vui vẻ chờ đợi đối phương công kích. Tuyết Tễ Kiếm trong tay phát ra tiếng kiếm reo trong trẻo.
Dây đằng vẫn đang lớn mạnh. Lớn đến một mức độ nhất định thì dừng lại. Đệ tử Bách Thảo Tông đi đến vị trí thích hợp. Đưa linh khí vào dây đằng. Trên lớp da nhẵn nhụi có động tĩnh. Như thể có thứ gì đó sắp chui từ dưới đất lên.
Ám khí ? Hay là thứ khác?
Vân Xu chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón. Tay trái chuẩn bị niệm chú.
Theo một tiếng động rất nhỏ, trên dây đằng thô tráng mọc ra một nụ hoa nhỏ.
Tay Vân Xu đang niệm chú dừng lại. Trong lòng có dự cảm không lành.
Nụ hoa sinh trưởng vô cùng nhanh. Trong khoảnh khắc đã trưởng thành. Biến thành một đóa mẫu đơn đỏ thơm ngát.
Đệ tử Bách Thảo Tông hái bông hoa xuống. Thần sắc bình thường của hắn thay đổi. Hắn ngậm đóa mẫu đơn đỏ trong miệng, nhanh chóng xoay người, tà mị cười với nàng. Hai hàng lông mày đồng thời rung rung.
Khoảnh khắc đó, đồng tử Vân Xu mở to vì kinh ngạc. Tâm linh cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt.
Đệ tử Bách Thảo Tông dẫm lên bước chân mà hắn tự cho là ưu nhã, kỳ thực khá khó hình dung. Hắn đi đến trước mặt nàng, quỳ một gối xuống, đưa hoa mẫu đơn đỏ ra. Thâm tình chân thành nói: “Tiểu sư tổ, đây là bông hoa ta chuẩn bị cho người. Độc nhất vô nhị. Trên thế gian chỉ có một đóa.”
Nói xong, lại một lần nữa lộ ra nụ cười mà hắn tự nhận là tà mị.
"Lạch cạch".
Tuyết Tễ Kiếm rơi xuống đất.