Vân Xu mím môi, kìm nén sự thất vọng trong lòng. Giao diện đưa thông tin quá mơ hồ. Không biết có bao nhiêu lối đi an toàn, cũng không biết có thể cho bao nhiêu người qua. Họ như con thuyền nhỏ chạy mờ mịt trên biển rộng, đi được bước nào hay bước đó.
Lục soát xong tòa nhà nghệ thuật, lại đi lục soát tòa nhà bên cạnh. Cuối cùng màn đêm buông xuống, ba người nghỉ ngơi ở một phòng học tầng cao nhất.
Chu Hoàn Diễn cầm một cái túi đẩy cửa đi vào: "Tôi tìm thấy một ít đồ ăn trong văn phòng giáo viên. Vừa lúc bổ sung lại chỗ đã ăn ban ngày." Sau đó lại lấy ra một thứ ném cho Thẩm Duy Bạch: "Thanh đao ban nãy đang ở tay tôi, cái này cho cậu."
Thẩm Duy Bạch giơ tay đón lấy. Sự lạnh lẽo truyền tới tay. Đây là một đoạn ống thép rất thô, một đầu thô ráp, sắc nhọn. Phần lõm xuống ở giữa còn dính vết máu.
"Nhặt được ở một góc." Chu Hoàn Diễn nói. Chắc là quái vật vô tình làm rơi xuống trong lúc tấn công.
Thẩm Duy Bạch gật đầu. Đối phó loại quái vật đó, vũ khí dài hình tốt hơn dụng cụ cắt gọt nhỏ một chút. Lưỡi nó dài, ở khoảng cách nhất định có thể tấn công. Nhưng nếu sử dụng vũ khí không cẩn thận, cũng rất dễ bị cuốn đi. Chủ yếu là xem năng lực cá nhân.
Nơi mấy người đang ở là một phòng vẽ phác thảo. Trên cửa sổ có màn đen che sáng, có thể ngăn cách tầm nhìn từ bên ngoài. Dù sao quái vật hoạt động không phân biệt ngày đêm. Chúng vĩnh viễn lang thang trong trường không biết mệt mỏi.
Thẩm Duy Bạch và Chu Hoàn Diễn kéo ghế lại gần nhau, làm chỗ cho Vân Xu nghỉ ngơi. Ghế rất cứng, ngủ rất không thoải mái. Vân Xu vẫn luôn được gia đình chăm sóc tỉ mỉ, chưa từng chịu khổ như vậy. Nhưng trong tình huống này, có thể yên tâm nghỉ ngơi đã là may mắn lớn lao.
Vân Xu ép mình nhắm mắt lại, nhịn cảm giác khó chịu, cố gắng đi vào giấc ngủ. Thẩm Duy Bạch và Chu Hoàn Diễn dựa vào tường nghỉ ngơi. Mắt hai người vẫn luôn dõi theo bóng dáng mảnh khảnh đó.
Ngủ được một nửa, Vân Xu mơ mơ màng màng tỉnh lại. Trước mắt tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón. Cô theo bản năng giật mình, lập tức ngồi dậy. Âm thanh ghế cọ xát trong bóng đêm đặc biệt rõ ràng.
"Sao vậy?" Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên ở một bên.
Lúc này Vân Xu mới phản ứng lại, đêm nay ba người đã đổi chỗ nghỉ ngơi. "Không sao... chỉ là vừa nãy hơi ngớ người ra thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1135-tham-sat-lon-o-truong-hoc-17.html.]
Thẩm Duy Bạch dựa vào chút ánh sáng yếu ớt quan sát, xác định cô không sao, nói: "Bây giờ mới rạng sáng. Tiếp tục nghỉ ngơi đi, dưỡng sức cho ngày mai."
Vân Xu ừ một tiếng. Phát hiện hình như thiếu một người. "Chu Hoàn Diễn đâu?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Hắn ra ngoài có việc, lát nữa quay lại." Thẩm Duy Bạch nhàn nhạt nói.
Nói chuyện vài câu, Vân Xu miễn cưỡng có thể nhìn rõ hình dáng cảnh vật trước mắt. Thẩm Duy Bạch vẫn dựa vào tường, lặng lẽ nhìn chăm chú cô, cũng đang canh chừng cho cô.
Vân Xu cử động người, trên người đau quá. "Tôi ngủ dựa vào tường cùng hai cậu đi."
Thẩm Duy Bạch im lặng một lúc, vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh: "Đến đây."
Vân Xu ôm chiếc chăn nhỏ đi tới. Chiếc chăn nhỏ cũng được tìm thấy trong phòng vẽ, chắc là bạn học nào đó để lại dùng khi nghỉ trưa, được Chu Hoàn Diễn tìm thấy đưa cho cô dùng.
"Sợ không?" Thẩm Duy Bạch đột nhiên hỏi.
Vân Xu thở dài: "Chuyện chỉ xuất hiện trong phim lại xảy ra ngoài đời, sao có thể không sợ?" Chỉ là sợ hãi không giải quyết được chuyện gì cả. Cô vẫn luôn kìm nén cảm xúc trong lòng.
Sau một lúc lâu, Thẩm Duy Bạch nói giọng thấp: "Đừng sợ, chúng tôi sẽ đưa cậu ra ngoài."
Không ai trả lời. Thẩm Duy Bạch nhìn sang một bên. Vân Xu ôm chiếc chăn nhỏ, đôi mắt sáng đẹp đã nhắm lại. Cho dù trong đêm đen, cô vẫn đẹp đến kinh ngạc.
Thẩm Duy Bạch nhìn một lúc, khóe môi khẽ nhếch. Đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt của hắn hiện lên ý cười rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng đưa đầu cô sang bên này, để cô dựa vào n.g.ự.c hắn nghỉ ngơi.
Chu Hoàn Diễn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó dừng lại tại chỗ, không thể tin được. Vân Xu lại dựa vào người tên giả tạo kia nghỉ ngơi. Dáng vẻ thân mật của hai người khiến hắn ngứa tay muốn đánh người. Nhưng vì sợ làm người đang ngủ thức giấc, lại cố nhịn xuống, lộ ra vẻ mặt cười mà như không cười.