Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 1139: Thảm sát lớn ở trường học (21)

Cập nhật lúc: 2025-04-29 00:51:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lại là một người. Một khuôn mặt rất lạ, trông rất đẹp trai, là kiểu soái ca sáng sủa rất được yêu thích. Hắn cười tủm tỉm nhìn cô. Trông có vẻ rất bình thường. Tóc đen nhánh dính bọt nước, thậm chí có vài phần đẹp đẽ, thích mắt. Nhưng vấn đề là tay hắn vẫn đang nắm lấy cẳng chân cô.

Nhận được ánh mắt kinh ngạc của Vân Xu, hắn thậm chí còn vuốt ve vài cái, trên mặt lộ ra vẻ "chưa đủ".

Mắt Vân Xu hơi trợn tròn. Xác định, đây là tên biến thái!

Cô không chút do dự rụt cẳng chân lại, trực tiếp đá vào mặt hắn.

Người kia nụ cười vẫn nguyên, ngửa người về sau lọt hẳn vào lòng bể bơi. Vân Xu thậm chí cảm giác như gã đang phối hợp với mình, trong lòng càng thêm khẳng định người này có gì đó bất thường.

Chờ hắn lên bờ, cô muốn xem người kia là ai. Thẩm Duy Bạch và Chu Hoàn Diễn lát nữa sẽ đến, cô chẳng sợ hắn.

Nhưng đợi ba mươi giây, một phút… hai phút, bể bơi không hề có chút động tĩnh nào. Mặt nước tối lờ mờ khiến mọi thứ dưới nước trở nên mơ hồ. Chuyện vừa rồi cứ như ảo giác, nhưng cảm giác còn sót lại trên chân nói cho cô biết, người kia quả thật tồn tại.

Chờ rồi lại chờ, vẫn không thấy bóng người. Vân Xu hơi luống cuống, không lẽ đã xảy ra chuyện gì đó? Trong ký ức một loạt tin tức về tai nạn bể bơi ồ ạt tràn về. Cho dù là bể bơi cũng có nguy hiểm c.h.ế.t đuối. Vạn nhất người kia chuột rút chân, hay cơ thể đột nhiên không khỏe…

Vân Xu cả người đều không ổn, lập tức quay lại mép bể bơi, vội vàng hỏi: “Này, cậu, cậu còn ở đó không? Có khỏe không? Có cần giúp đỡ không?”

Cô hỏi thêm vài tiếng nữa, không có trả lời.

Nói không chừng là thực sự đã xảy ra chuyện rồi, bây giờ nhảy xuống cứu người vẫn còn kịp.

Vân Xu ngồi xuống mép bể, chuẩn bị trượt chân xuống.

Dưới mặt nước.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Tạ Bân nhìn về phía mép bể. Qua tầng nước màu xanh lam dịu dàng, tầm nhìn lung lay mờ ảo, chỉ có bóng dáng cô rõ ràng một cách lạ thường. Làn da trắng hơn tuyết, đôi mắt như chứa đựng sao trời, đó là vẻ đẹp chưa từng gặp, chỉ một cái nhìn khiến người ta chìm đắm.

Ngay cả vẻ lo lắng bồn chồn cũng đáng yêu lạ thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1139-tham-sat-lon-o-truong-hoc-21.html.]

Sự hưng phấn với khát vọng g.i.ế.c chóc dần bị thay thế bởi một cảm xúc khác, rất xa lạ, nhưng cũng thật kỳ diệu, một trải nghiệm mới mẻ.

Thấy cô sắp nhảy xuống, Tạ Bân rốt cuộc lại nổi lên mặt nước. “Tôi ở đây, không sao đâu.” Hắn bơi tới mép bể, chống tay một cái liền lên bờ, cười rất đỗi thân thiện. “Xin lỗi, vừa rồi quá xúc động, mấy ngày chưa thấy ai, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc.”

Vẻ ngoài hắn cực kỳ dễ đánh lừa. Khi cười, mày thanh mắt sáng, như cơn gió đêm mùa hè thoảng qua dịu dàng, khiến người ta không khỏi buông lỏng cảnh giác.

Vân Xu cũng không tin tưởng lắm, nhưng trong mắt người này toàn là vẻ chân thành, không có nửa phần bất thường. Đối diện với cô cũng không né tránh, sau khi lên bờ biểu hiện cũng rất bình thường, bình thường đến mức cô nghi ngờ biểu cảm kỳ lạ trước đó của hắn chỉ là ảo giác.

Vân Xu, người vốn được bảo bọc trong tháp ngà voi suốt nhiều năm, thấy nghi hoặc.

Khóe mắt Tạ Bân thoáng qua ý cười mờ ám, giả vờ thở dài nói: “Sau khi quái vật xuất hiện, tôi cứ chạy trốn khắp nơi, thấy vài bạn học bị giết, lòng rất khó chịu. Cậu là người sống đầu tiên tôi gặp.”

Chàng trai bị bị hắn đ.â.m một nhát dao: "…"

Tạ Bân tiếp tục nói: “Vừa rồi thực sự không nhịn được muốn xác nhận cậu có thật không, là do tôi xúc động.”

Toàn là những lời nghe thì nửa thật nửa giả.

Vân Xu nhìn chằm chằm hắn một lúc, trong lòng dán lên một dấu hỏi chấm “chờ xác định” cho hắn. Tuy người này không có ác ý, nhưng vẫn thấy rất kỳ lạ.

Trực giác của cô từ trước nay rất chuẩn xác.

“Cậu chờ ở đây một lát, đồng đội của tôi sắp đến rồi.” Vân Xu nói.

Đồng đội?

Đôi mắt Tạ Bân hơi nheo lại, trong lòng ý nghĩ không ngừng xoay chuyển, miệng vẫn mỉm cười theo tiếng nói.

Vân Xu dành hai phút để tìm hiểu thân phận người trước mắt. Hóa ra là học sinh chuyển trường, thảo nào cô chẳng có chút ấn tượng nào. Sáng hôm đó Chu Hoàn Diễn cũng nói qua chuyện này, thông tin khớp với nhau.

Tuy nhiên đối phương là ngày đầu tiên tới đã gặp phải chuyện thế này, cô không khỏi thấy hơi đồng tình.

Loading...