Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 1150: Thảm sát lớn ở trường học (32)

Cập nhật lúc: 2025-04-29 01:20:23
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đòn chí mạng thứ hai.

Mọi người hoàn toàn bại trận. Đây là một dương mưu quang minh chính đại. Họ thực sự không thể từ chối. Càng nhìn cô một cái, tâm địa lại mềm đi một phần.

Cô lộ ra một chút khổ sở, đều là điều họ không thể chịu đựng được.

Cuối cùng Vân Xu thành công ở lại.

Tạ Bân đỡ trán. Có cô bên cạnh, hắn chẳng cần suy nghĩ gì nữa. Toàn bộ đầu óc chỉ có cô. Ý nghĩ nguy hiểm trào ra lúc trước lại một lần nữa tắt lịm.

Thật là không có cách nào.

Thẩm Duy Bạch hiếm hoi thở dài, dặn dò: “Vậy cậu nhớ kỹ vị trí này nhé. Nếu có chuyện, cứ đến đây rời đi trực tiếp.”

Vân Xu nghiêm túc nói: “Hiểu rồi!”

Bước đầu tiên của kế hoạch là đi lấy một phần nhỏ thuốc thử để tiến hành thực nghiệm. Tòa nhà hóa học ở ngay gần đó, xung quanh có một hai con quái vật lảng vảng. Bốn người nhanh chóng tìm được khe hở đi vào tòa nhà hóa học.

Thẩm Duy Bạch thuần thục đi đến văn phòng, tìm ra chìa khóa, dẫn mọi người đến phòng thí nghiệm.

Chu Hoàn Diễn hừ cười: “Học thần được đấy nhỉ, ở đây cứ như nhà mình vậy.”

Thẩm Duy Bạch nhàn nhạt nói: “Tôi mỗi năm đều tham gia các cuộc thi hóa học quốc tế. Trường học đặc cách cho tôi quyền sử dụng phòng thí nghiệm.”

Vân Xu bừng tỉnh gật đầu, chợt nhớ ra. Thẩm Duy Bạch trước đây thường xuyên đại diện trường học đi các nơi tham gia thi đấu. Rõ ràng chỉ mới mấy ngày, nhưng những ký ức ấy lại giống như đã trôi qua rất lâu rồi.

Cánh cửa lớn phòng thí nghiệm còn nguyên vẹn, không có học sinh hay quái vật nào vào được. Bên trong sạch sẽ tinh tươm, trừ một lớp bụi mỏng, tất cả dụng cụ và đồ dùng đều ở đúng vị trí.

Thẩm Duy Bạch mở cánh tủ, trong đó chứa đầy thuốc thử.

Lúc rời khỏi tòa nhà lớn, bốn người đều mang theo cái rương trên tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1150-tham-sat-lon-o-truong-hoc-32.html.]

Thẩm Duy Bạch đứng ở tầng cao nhất, tấm màn che khuất thân hình. Hắn nhìn quanh vườn trường, ánh mắt khóa chặt một con quái vật đi lạc. Nó vừa vặn đi vào phía sau một tòa nhà, thân hình khổng lồ xấu xí ẩn trong bụi cây xanh, tiếng gào rống không ngừng. Hắn nhìn về phía hai tòa nhà khác nơi có người.

Một người quan sát luôn có góc chết. Điều phiền toái nhất là lúc chuẩn bị thực nghiệm lại đột nhiên có một con khác xuất hiện. Vì vậy cần những người khác phối hợp quan sát.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Chu Hoàn Diễn và Tạ Bân giơ tay, biểu thị từ góc độ của họ quan sát thấy con quái vật vẫn đang đi lạc một mình.

Thẩm Duy Bạch gật đầu, xách theo cái rương quay người rời đi.

Tiếp theo là thực nghiệm xem hóa chất có gây thương tổn cho chúng hay không. Hai người dụ quái vật, người còn lại nhân cơ hội sử dụng hóa chất.

Vân Xu nhìn bên trái, nhìn bên phải, hỏi: “Thế còn tôi? Tôi có thể giúp gì không?”

Thẩm Duy Bạch vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Cậu ở lại đây, trông chừng thuốc thử. Tuyệt đối không được để thuốc thử bị trộm đi.”

“Tôi sẽ làm.” Vân Xu nghiêm túc gật đầu.

Sau khi mọi người đi rồi, cô đột nhiên cảm thấy không đúng. Trong vườn trường ngoài người sống sót chỉ có quái vật, không có ai sẽ trộm thuốc thử đi, lại không phải đồ ăn.

Hắn có phải đang lừa dối mình không?

Sắp xếp cho Vân Xu xong, Thẩm Duy Bạch hội hợp với hai người kia: “Chờ tôi chuẩn bị một chút đồ vật.”

Hắn mở rương, đeo găng tay bảo hộ một cách thuần thục, mở nắp lọ thuốc thử, trộn hai loại dung dịch khác nhau lại với nhau. Chất lỏng hỗn hợp có màu nâu, miệng lọ bốc ra khói màu vàng, cùng với mùi khó chịu.

Thẩm Duy Bạch pha vài bình, xác định không có vấn đề sau, nói với hai người: “Được rồi.”

“Tôi cũng không vấn đề gì.” Chu Hoàn Diễn lười biếng nói: "Không biết cậu bạn chuyển trường được không nhỉ, đừng chạy đến nửa đường rồi hết hơi đấy. Tôi không rảnh cứu cậu đâu.”

Tạ Bân nhếch lên nụ cười: “Yên tâm, dù cậu bị quái vật bắt lấy, tôi cũng có thể hoàn toàn không tổn hại gì.”

“Rồi xem.” Chu Hoàn Diễn cười nhạo, nhìn ra ngoài cửa sổ. Vân Xu đang ngồi bên cửa sổ của tòa nhà khác chào họ, tiện thể làm động tác cố lên. Hắn nhếch khóe môi, vẫy tay về phía cô.

Trên không trung là màu đỏ bất tường. Con quái vật đi lạc đang đi đi lại lại một cách điên cuồng trong góc hẹp. Cơ bắp lộ ra ngoài của nó còn đỏ tươi hơn mấy ngày trước. Tròng mắt lồi ra càng lớn hơn.

 

Loading...