Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 842: Nữ thần trận doanh bị ghét bỏ trong game VR cổ phong (11)

Cập nhật lúc: 2025-04-16 04:07:12
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật xấu hổ, xấu hổ đến mức hận không thể lập tức rời đi.

Sớm biết vậy cô đã không nhận nhiệm vụ này, cô âm thầm thở dài trong lòng.

Người nọ thu con d.a.o găm lại, từ trên cây nhảy xuống, động tác lưu loát sạch sẽ, cùng với vẻ chật vật của cô tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

Vân Xu càng thêm xấu hổ, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cảm giác tay chân luống cuống.

Đối phương đi về phía này, ngồi xổm xuống bên bờ sông, đưa bàn tay thon dài ra: "Có cần giúp lên không?”

Vân Xu khẽ “ừm” một tiếng, giọng nói mềm mại, cô chấp nhận ý tốt của đối phương, đưa tay ra: "Cảm ơn.”

Dòng suối trong veo theo động tác đứng dậy của cô mà gợn lên từng đợt sóng nhỏ, những bọt nước trong suốt theo gương mặt trắng như tuyết chậm rãi chảy xuống, từ chiếc cằm tinh xảo lại rơi xuống mặt hồ, càng thêm phần khiến người ta cảm thấy khô cổ rát họng.

Chiếc khăn che mặt màu trắng tinh xảo che đi nửa dưới khuôn mặt, nhưng không che được đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu kia.

Sau khi cô đứng dậy, Cảnh Niên đúng lúc rụt tay lại, tỏ vẻ lịch sự.

Trong lòng lại nghĩ, mềm quá, giống như nắm một đám mây vậy.

Vân Xu trở lại trên bờ không lâu thì váy áo cũng khô, tuy nói là gần sát với cuộc sống, nhưng công ty game chắc chắn sẽ không để những việc vặt trong cuộc sống ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game.

Trang bị sẽ bị hư hại, nhưng trước khi độ bền giảm hết, nó sẽ mãi mãi trông như mới, nhảy vào lửa hay nhảy vào nước cũng đều như vậy.

Vân Xu chần chừ nói: “Anh… Vừa nãy vẫn luôn ở trên cây sao?”

“Ừ, tôi vừa nãy ở trên cây nghỉ ngơi, liền nhìn thấy cô cầm giỏ tre đi tới.” Cảnh Niên khẽ đáp, khóe miệng ý cười càng thêm sâu: "Vừa nãy cảnh tượng rất thú vị.”

Vân Xu bắt đầu suy nghĩ có nên xóa tài khoản, tạo lại một tài khoản mới không.

Ánh mắt Cảnh Niên khẽ dời, chú ý tới chiếc cổ hơi ửng hồng của cô, trắng nõn động lòng người.

Oa, ngại ngùng thật khó khăn nha, không thể trêu chọc nữa.

Vì thế anh chủ động nói: “Có lẽ cô cần một người giúp bắt gà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-842-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-11.html.]

Vân Xu giật mình, bắt, bắt gà giúp sao?

Cảnh Niên chậm rãi giải thích: “Gà trống trong nhiệm vụ thú vị không giống với những mục tiêu khác, rất nhiều con đã được lập trình viên đặc biệt tăng cường khả năng nhảy, rất khó bắt, lại còn có chương trình phản ứng tạm thời, tùy thời sẽ sửa đổi đường nhảy.”

Vân Xu không khỏi gật đầu, lúc nãy cô không phải tùy tiện vồ bừa, mà luôn tính toán đường đi của chúng, nhưng lần nào cũng vượt quá dự kiến của cô.

“Nói đơn giản thì không đơn giản, nói khó thì cũng không khó.” Con d.a.o găm kia lại lần nữa xuất hiện trong tay anh, giữa những vòng xoay của cổ tay, những bông hoa d.a.o xinh đẹp nở rộ.

Lực chú ý của Vân Xu không khỏi bị thu hút qua.

Thật là lợi hại.

Đây không phải là động tác cố định của game, mà là năng lực của chính anh, điều này cho thấy dù ở ngoài đời, anh cũng có thể múa ra những bông hoa d.a.o đẹp mắt như vậy.

Đột nhiên, con d.a.o găm màu đen b.ắ.n nhanh về phía bên trái, găm chắc vào trước mặt một con gà trống.

Con gà trống dường như bị dọa sợ, ngơ ngác dừng lại hai giây, rồi mới vỗ cánh bay đi nhanh như chớp.

“Sau khi bị kinh hãi, chúng sẽ có hai giây sơ hở, chỉ cần đồng đội có tốc độ tay rất nhanh, phối hợp ăn ý, là có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.”

Cảnh Niên nhướng mày: “Thế nào, có cần giúp không?”

Vân Xu quả thật cần giúp, nhưng cô vẫn hỏi: “Có làm lỡ thời gian của anh không?”

Cảnh Niên lười biếng cười nói: “Không đâu, tôi vừa lúc rảnh.”

Kỳ thật nhiệm vụ bắt gà có phương pháp làm một mình, bất quá bây giờ không cần phải nói ra, phá hỏng không khí.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Hai người cùng nhau giúp đỡ lẫn nhau, khá tốt.

Vân Xu vốn không phải là người mới hoàn toàn, sau vài lần phối hợp, rất nhanh đã bắt kịp động tác của Cảnh Niên.

Đợi đến khi năm con gà trống ủ rũ bị bắt được, Vân Xu nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có thể trả nhiệm vụ.

Cô vừa muốn xách giỏ tre lên, một bàn tay khác đã rất tự nhiên nhận lấy nó, đi về phía trong thôn.

“Chờ một chút.” Vân Xu không nhịn được gọi lại.

Cảnh Niên ngạc nhiên nhìn lại cô: "Còn có việc gì sao?”

Loading...