Nhân viên bản tin bình tĩnh giới thiệu tình hình, vẻ mặt như đã quá quen thuộc.
Đợi bản tin về vụ cướp cửa hàng trang sức kết thúc, TV lập tức chuyển sang một đoạn quảng cáo mới. Trong quảng cáo, những đôi nam nữ trẻ tuổi ở Vụ Thành vui vẻ ăn vặt, thong thả dạo bước, không khí nhẹ nhàng, nụ cười hài lòng, thỉnh thoảng lại cãi nhau ầm ĩ, giống như đang sống trong một thế giới tốt đẹp và hòa bình.
Nhiều khung hình nhắm ngay một viên quan chức béo bụng. Viên quan chức cầm micro, mặt mày hồng hào, hùng hồn tuyên bố sẽ tìm cách nâng cao mức sống của người dân, cống hiến một phần sức lực cho thành phố này.
“Đối với tỷ lệ tội phạm cao ngất ngưởng ở Vụ Thành, ngài có ý kiến gì?”
“Vụ Thành là một thành phố đặc thù, khác biệt với những khu vực khác. Muốn thay đổi nơi này không thể một sớm một chiều, chúng ta phải từ từ, từng bước một thay đổi nó.”
“Tháng trước một băng nhóm tội phạm khét tiếng đã bị bắt giữ, chúng tôi muốn cảm ơn sự nỗ lực của chính phủ và cảnh sát…”
Những vụ phạm tội thường xuyên xảy ra, số lượng tù nhân không ngừng tăng lên.
Ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng là những hiểm nguy, phồn hoa và tội ác cùng tồn tại, đó chính là Vụ Thành.
Vân Xu ở đây một thời gian, dần quen với điều đó. Để giảm bớt khả năng bị cuốn vào những chuyện phiền phức, cô rất ít khi ra ngoài.
Ai ngờ vẫn bị một người không rõ lai lịch quấy rầy.
Suy nghĩ nửa ngày, Vân Xu cuối cùng gọi điện thoại cho Hứa Thành Chu. Người mà cô quen thuộc nhất hiện tại chính là anh, hơn nữa anh còn là luật sư được bà Vân chỉ định trong di chúc, mức độ tin cậy trong lòng cô rất cao.
“A lô.”
“Luật sư Hứa, là tôi.”
“Vân tiểu thư?”
Vân Xu khẽ “ừ” một tiếng, do dự một hồi rồi nói: “Luật sư Hứa, xin lỗi vì đã làm phiền anh vào lúc này, hiện tại tôi đang gặp một chuyện… thật sự không còn cách nào khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-910-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-7.html.]
Những biện pháp cô có thể nghĩ ra đều đã dùng, đến đồn cảnh sát nhưng họ yêu cầu cô cung cấp bằng chứng xác thực hơn.
“Vân tiểu thư xin đừng nói như vậy, tôi đã hứa với bà Vân sẽ chăm sóc cô, đây là trách nhiệm của tôi.” Hứa Thành Chu chân thành nói: "Cô gặp phải chuyện gì cứ nói với tôi.”
Vân Xu siết chặt điện thoại di động. Tuy rằng Hứa Thành Chu đã xử lý mọi việc liên quan đến tài sản một cách gọn gàng, giúp cô tránh được không ít phiền phức, Vân Xu tin tưởng anh, nhưng luôn không thể thân thiết với anh được.
“… Chuyện là thế này, gần đây mỗi lần tôi ra ngoài về đều thấy có một bông hồng trắng đặt ở cửa nhà, nhưng tôi không thể nào tìm ra được người đó.”
Hứa Thành Chu vẫn luôn im lặng lắng nghe, cuối cùng anh không đồng tình nói: “Vân tiểu thư, chuyện này cô nên nói với tôi sớm hơn. Bị kẻ theo dõi bám đuôi là một chuyện rất đáng sợ, nhỡ gặp nguy hiểm, cô lại là con gái, chưa học qua biện pháp phòng thân, sẽ rơi vào tình cảnh rất bất lợi.”
“Thành phố này chưa bao giờ yên bình như vẻ bề ngoài của nó.”
Câu cuối cùng anh nói có chút nhỏ, nghe không rõ ràng lắm.
Vân Xu mím môi. Vì hơn hai mươi năm sống bình yên và được bà ngoại che chở, cô không có ý thức đề phòng đặc biệt cao. Lúc này cô có chút hối hận, đáng lẽ nên coi trọng chuyện này sớm hơn.
“Vậy thế này đi, cô đang ở nhà phải không? Nếu ở nhà thì lát nữa tôi sẽ đến thăm, chúng ta cùng nhau thảo luận chuyện này.” Hứa Thành Chu đề nghị.
Vân Xu nói: “Tôi ở nhà, nhưng đến tận nhà thì… có phải là quá phiền anh không? Luật sư ngày thường hình như rất bận, chúng ta thảo luận qua điện thoại cũng được.”
Cô đã nghe người ta nói, luật sư mỗi ngày đều rất bận, đặc biệt là những luật sư được bà Vân tin tưởng, năng lực nghiệp vụ rất cao, mỗi ngày phải gặp rất nhiều khách hàng, xử lý quá nhiều việc.
Thái độ của Hứa Thành Chu vẫn hòa nhã: “Vẫn là gặp mặt tiện hơn, tôi hiện tại vừa lúc rảnh.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Đối phương đã nói như vậy, Vân Xu không từ chối nữa: “Được, vậy tôi ở nhà chờ anh.”
Hứa Thành Chu cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một lúc lâu, khuôn mặt lạnh lùng của anh chậm rãi nở một nụ cười khó hiểu.
Ở nhà chờ anh.
Thật là một câu nói êm tai.