Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 911: Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (8)

Cập nhật lúc: 2025-04-18 15:00:13
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một giờ sau, cửa lớn bị gõ. Xem qua camera giám sát biết là Hứa Thành Chu đã đến, Vân Xu mở cửa, mời anh vào nhà.

“Luật sư Hứa, phiền anh đường xa đến đây.”

“Không cần khách sáo, đây là việc thuộc bổn phận.” Hứa Thành Chu so với lần đầu gặp mặt gần như không có gì thay đổi, vẫn là bộ vest lạnh lùng, dáng vẻ một người thành đạt.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Vân Xu đi vào bếp pha trà, Hứa Thành Chu nhân cơ hội nhìn quanh, mọi thứ vẫn giống như lần trước anh đến.

Không có ai đến đây, chỉ có anh là ngoại lệ duy nhất.

Điều này rất tốt.

Vân Xu đặt tách trà thơm ngon lên bàn trà, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh: “Luật sư Hứa, chuyện này giải quyết thế nào đây? Tôi căn bản không tìm ra được thân phận người kia, camera giám sát dù lắp đặt kỹ càng đến đâu mỗi lần đều sẽ bị hỏng, hình như hắn cố ý, cố ý làm ra những hành vi như vậy.”

Hứa Thành Chu trấn an: “Đừng nóng vội, chúng ta từ từ giải quyết. Luôn sẽ có cách.”

Hai người ngồi trên sofa thảo luận.

Hứa Thành Chu bỗng nhiên nói: “Cô có nghĩ đến việc đổi chỗ ở không?”

“Đổi chỗ ở?”

“Cô một mình ở đây, rất dễ khiến những kẻ có ý đồ xấu chú ý. Tôi kiến nghị cô nên đổi chỗ ở, chuyển đến gần chỗ tôi, tôi cũng tiện chăm sóc cô.” Hứa Thành Chu nói: "Hoặc là tôi tìm một căn phòng ở gần cô cũng được.”

“Cái này… Thôi vậy đi, quá phiền anh, tôi sẽ áy náy.” Vân Xu ái ngại nói.

Một luật sư giỏi giang như anh mà cứ nhường nhịn, chăm sóc cô như vậy, cô thật sự có chút áy náy, hơn nữa quan hệ giữa cô và Hứa Thành Chu vẫn chưa thân thiết đến mức đó, cô không quen, cảm thấy quá kỳ lạ.

Hứa Thành Chu im lặng, không nói gì.

Ánh đèn dừng lại trên mặt anh, hắt ra một vùng bóng tối đậm đặc, tĩnh lặng đến quỷ dị.

Ngay khi Vân Xu lo lắng anh tức giận, Hứa Thành Chu lại khôi phục vẻ mặt ban đầu: “Xin lỗi, là tôi đưa ra một đề nghị không phù hợp.”

Vân Xu vội vàng xua tay: “Không không không, là vấn đề của tôi, không phải của luật sư Hứa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-911-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-8.html.]

“Nếu đã như vậy, cô cứ chú ý đến tình hình xung quanh nhiều hơn, cố gắng thu thập thêm chứng cứ, gặp bất kỳ vấn đề gì lập tức báo cho tôi biết, tôi sẽ đến ngay lập tức. Tôi đảm bảo sẽ không để người khác làm tổn thương cô. Nếu sợ hãi, cô cũng có thể gọi điện cho tôi, tôi luôn sẵn sàng.”

Trong lòng Vân Xu ấm áp, luật sư Hứa nhìn lạnh lùng nhưng lại là người tốt, tức là giao dịch với nhà họ Vân đã hoàn tất, anh vẫn nể mặt bà Vân mà chăm sóc cô.

“Cảm ơn luật sư Hứa.”

Tiễn Hứa Thành Chu đi, Vân Xu an tâm hơn không ít, bắt đầu suy nghĩ về những biện pháp vừa thảo luận với anh.

Thu thập thêm chứng cứ, nộp cho đồn cảnh sát.

Chuyển đi khỏi khu dân cư này, hoặc là có thêm một người có thể bảo vệ cô bên cạnh.

Ngồi chờ sung rụng, tìm cách bắt lấy người đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có phương pháp thứ hai là khả thi, nhưng khó đảm bảo người kia sẽ không tìm cách theo kịp. Biện pháp tốt nhất là bắt được người đó, điều tra rõ thân phận, rồi xin lệnh cấm tiếp xúc, nhưng điều này không dễ dàng.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Vân Xu lại giảm bớt số lần ra ngoài, thường xuyên đứng ở cửa sổ tầng hai quan sát xung quanh.

Vẫn không thu hoạch được gì.

Mà hoa hồng trắng đã từ việc thỉnh thoảng mới có một bông, trở thành mỗi ngày một bông.

Màu xám của đá cẩm thạch phản chiếu sắc thái vắng lặng, những bông hồng trắng bị tước bỏ hết cành lá lặng lẽ nằm đó, mùi hương tan đi, những cánh hoa trắng tinh mềm mại dính đầy bụi bặm.

Và tất cả chúng đều không ngoại lệ, điểm đến cuối cùng đều là thùng rác.

Vân Xu ngày càng căng thẳng, thường xuyên gọi điện thoại cho Hứa Thành Chu, đối phương luôn kiên nhẫn như vậy, lặng lẽ lắng nghe cô kể lể.

“Dạo này cảm xúc của cô căng thẳng quá đấy, cô có nhận ra không?” Hứa Thành Chu hỏi.

Vân Xu đương nhiên nhận ra, nhưng không thể làm gì khác, chỉ cần nghĩ đến có người ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ theo dõi cuộc sống của cô, trái tim phù phiếm của cô không thể nào yên ổn được.

“Tôi sẽ chú ý hơn.”

“Ừ, tôi kiến nghị cô nên suy nghĩ kỹ hơn, một mình ở đó không an toàn.”

“… Tôi sẽ nghĩ lại.”

Loading...