Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 915: Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (12)

Cập nhật lúc: 2025-04-18 15:33:49
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Dã Mục nói thẳng, vạch trần sự giả dối của hiện tại, cho mọi người thấy sự thật vững chắc bên dưới.

Anh nói một cách quyết đoán, bình tĩnh, không hề vòng vo hay làm cho mọi chuyện thêm tệ.

Phòng nghỉ im lặng đến nghẹt thở, không ai nói gì một lúc lâu.

Vân Xu nhìn Hứa Thành Chu, chờ anh cãi lại. Cô có rất ít bạn bè và không muốn mất ai cả.

Nhưng Hứa Thành Chu chỉ đứng đó, vẻ mặt khó đoán.

Một lát sau.

"Ơ?" Bùi Dã Mục khẽ cười: "Luật sư giỏi sao lại đứng im thế? Chẳng lẽ còn muốn hai cô đây tự tay giúp, hay là đồ trong túi anh không muốn cho Vân tiểu thư xem?"

Câu cuối, giọng anh gần như nhỏ lại, nhưng vẫn chắc chắn.

Vân Xu cuối cùng không chịu được nữa, nói: "Luật sư Hứa, rốt cuộc anh đang giấu gì trong người, xin anh nói cho tôi biết."

Hứa Thành Chu cuối cùng cũng động đậy. Anh liếc nhìn cô, không chớp mắt, tay phải thò vào túi nắm chặt cái gì đó, rồi từ từ lấy ra.

Sau đó, anh đưa tay ra trước mặt cô, mở lòng bàn tay.

Một cánh hoa mềm mại hiện ra. Có lẽ để trong túi lâu quá nên cánh hoa trắng đã hơi ngả vàng, chỉ phần giữa vẫn còn trắng như tuyết.

Cái mới và cái cũ lẫn vào nhau, hiện ra trước mắt mọi người.

Hàng mi dài của Vân Xu run rẩy, không nói được gì. Sự thật rõ ràng bày ra trước mắt.

Lần trước cô mới kể chuyện cho Hứa Thành Chu, hơn nữa lần nào hoa hồng cũng bị vứt vào thùng rác. Anh chắc chắn không thể đi lục thùng rác chỉ để lấy một cánh hoa.

Chỉ có thể là trước khi cắm hoa, anh đã lén bứt một cánh.

Khi làm những việc này, anh nghĩ gì trong đầu?

Vân Xu khẽ hỏi: "Tại sao?"

Tại sao lại đối xử với cô như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-915-hoa-hong-trang-cua-thanh-pho-hon-loan-12.html.]

Cô nghĩ Hứa Thành Chu chăm sóc cô là vì lời hứa với bà Vân. Nhưng giờ thì ngay cả lời hứa đó cũng có vẻ đáng nghi.

"Vì đã gặp em, trong mắt anh không còn ai khác nữa." Đây là lời thật lòng của Hứa Thành Chu.

Vân Xu ngạc nhiên. Cô nhớ lần đầu gặp Hứa Thành Chu rất bình thường. Anh luôn lạnh lùng như vậy, với cô thì chỉ hơi ấm áp hơn người khác một chút thôi.

Hứa Thành Chu như đọc được suy nghĩ của cô, giọng đầy kỷ niệm: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở phòng bệnh của Vân tổng. Lúc em cúi xuống nắm tay Vân tổng, trông như một nữ thần cúi đầu, đẹp không thể tả."

Trong khoảnh khắc cuối cùng cửa phòng đóng lại, qua khe hẹp, anh đã thấy vẻ đẹp tuyệt vời nhất trên đời.

Lý trí của anh tan vỡ một cách tự nhiên.

Đứng trước cửa phòng sang trọng, người đàn ông sững lại, rất lâu không nhúc nhích.

"Luật sư Hứa? Luật sư Hứa?" Đồng nghiệp gọi anh: "Sao anh lại đứng im ở đây vậy? Có phải di chúc vừa rồi có vấn đề gì không? Cần chờ một lát rồi mới vào gặp Vân tổng sao?"

"Không sao đâu." Anh chậm rãi nói.

Chỉ là anh vừa phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.

Thành phố này vừa xuất hiện một thứ quý giá vô song, và chỉ có một mình anh biết điều đó.

Đây là cơ hội mà trời ban cho anh.

Liên Văn không nói gì. Gã này có vẻ là một tên biến thái. Chỉ có người không bình thường mới theo dõi người khác hàng ngày và tặng hoa hồng như vậy.

Vân tiểu thư thật đáng thương. Cô ấy bị chính luật sư mà mình tin tưởng theo dõi, còn coi anh là bạn tốt.

Nếu cô ấy thật sự nghe theo lời khuyên của Hứa Thành Chu, chẳng phải là tự đưa mình vào nguy hiểm sao? Thật đáng sợ.

Vẻ mặt Vân Xu hơi sững lại, rõ ràng cô không ngờ rằng đối phương đã có ý đồ từ sớm như vậy.

"Anh chỉ yêu em quá nhiều." Hứa Thành Chu nói chân thành như đang tuyên thệ trước tượng thần.

Liên Văn nhíu mày: "Anh Hứa, tôi xin nói thẳng, hành động của anh không phải là yêu, mà là biến thái. Không có cô gái nào thích kiểu theo đuổi này cả. Nó chỉ thỏa mãn ham muốn của riêng anh thôi."

Hứa Thành Chu khẽ cười: "Cô biết gì chứ? Trên đời này có rất nhiều loại người, có rất nhiều tính cách. Có người hoạt bát, thích giao tiếp, cũng có người thích yên tĩnh một mình. Mỗi người đều có một thế giới riêng. Nếu tùy tiện bước vào thế giới đó, có thể sẽ được chấp nhận, hoặc là bị từ chối thẳng thừng, không bao giờ gặp lại."

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

"Tôi không dám mạo hiểm như vậy, chỉ có thể chọn ở bên cạnh cô ấy, bắt đầu làm bạn."

Loading...