Ôn Ninh thầm nghĩ ngón tay cô thương thì liên quan gì đến cô, cô cũng cầm m.á.u . Cô chỉ đối phó : “Dưới nhà hộp thuốc.”
Diệp Xảo “” một tiếng, xuống bên cạnh Ôn Ninh, còn định thêm gì đó. Ôn Ninh tâm trạng thưởng thức màn kịch của cô , cô dậy thẳng: “Vậy chị nghỉ ngơi nhé, em xuống nhà uống nước.”
Nói xong, cô cầm sách bàn, khỏi phòng.
Ôn Ninh Diệp Xảo định bày trò gì, nhưng cô ở cùng một chỗ với cô . Không những lời đầy toan tính, cũng Diệp Xảo khoe khoang Lục Tiến Dương với cô đến mức nào.
Ngoài lúc ngủ thể ở cùng một phòng, ban ngày, Ôn Ninh thể tránh mặt lúc nào thì cô cố gắng tránh mặt Diệp Xảo lúc đó.
Trên hành lang lầu hai, Ôn Ninh ôm sách về phía cầu thang. Khi ngang qua phòng Lục Tiến Dương, cửa phòng bỗng nhiên mở . Lục Tiến Dương ở cửa, mặc quần áo chỉnh tề. Bốn mắt , Ôn Ninh khẽ gật đầu chào tiếp tục bước .
“Đi đấy?” Lục Tiến Dương đưa tay nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay cô.
Ôn Ninh lách , buột miệng : “Xuống nhà.”
Lục Tiến Dương nhướng mí mắt, đôi mắt đen láy, giọng trầm thấp : “Anh còn thuốc.”
Ôn Ninh ngạc nhiên ngước mắt một cái, nghĩ đến lời Diệp Xảo lúc nãy, cô bật thốt: “Chị Diệp Xảo giúp ?”
“Cô tự ?” Lục Tiến Dương khẽ nhướng mày kiếm, giọng lộ vài phần mỉa mai.
Ôn Ninh gật đầu.
Lục Tiến Dương “hừ” một tiếng lạnh lùng, đôi mắt đen nặng trĩu cô, nghiêm túc : “Anh bảo cô thuốc cho .”
Ôn Ninh ánh mắt mà tim đập nhanh hơn mấy nhịp, ngón tay mân mê cuốn sách trong tay. Cô nên gì, cuối cùng chỉ chậm rãi đáp : “À.”
“Anh còn thuốc,” Lục Tiến Dương đôi mắt đen thẳm găm chặt cô, giọng trầm thấp lặp lời lúc nãy.
Ôn Ninh bằng ánh mắt sâu thẳm đầy áp lực như , cảm giác như kiểm soát. Cô theo bản năng : “Có cần em giúp ?”
“Vào .” Lục Tiến Dương nắm lấy cánh tay cô, dùng nhiều sức, nhưng cũng đủ kéo cô phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thu-70-mat-lanh-quan-thieu-hang-dem-tay-khan-trai-giuong/105.html.]
Cạch.
Cửa phòng đóng .
Bàn tay to của Lục Tiến Dương buông cánh tay cô . Anh về phía bàn việc, một mặt giơ tay cởi cúc áo quân phục . Thoáng chốc, chỉ còn chiếc áo ba lỗ đen.
Mùi đàn ông nồng nặc ùa đến.
Trước đó Ôn Ninh cảm giác gì, nhưng giờ cửa phòng đóng , trong phòng chỉ hai , hình cao lớn, rắn rỏi, gương mặt lạnh lùng trai của , cô bỗng nhiên cảm thấy bộ gian trở nên chật chội, khiến cô khó thở, gương mặt nóng bừng thể kiểm soát.
Lục Tiến Dương như thường lệ kéo ghế xuống, nghiêng đầu, đôi mắt đen thẳm thẳng cô.
Đón lấy ánh mắt nóng bỏng của , Ôn Ninh thẳng tới, cầm lấy miếng bông bàn, chấm thuốc povidone, đó cúi . Ánh mắt cô chỉ tập trung vết thương của Lục Tiến Dương, nhẹ nhàng dùng miếng bông lau lên miệng vết thương.
Vết thương cánh tay Lục Tiến Dương đến mức khâu, nhưng cũng khá sâu, dài bằng ngón tay, da thịt lật ngoài. Ôn Ninh cũng hiểu vì , lẽ với thể chất của , vết thương nhanh chóng đóng vảy mới đúng, nhưng giờ nó vẫn sưng đỏ. Chắc nhiễm trùng chứ?
Đang định hỏi cần đến bệnh viện kiểm tra , thì cô thấy giọng trầm thấp bên tai: “Tại đưa chiếc váy tặng cho em cho Diệp Xảo?”
Hả? Ôn Ninh ngước mắt lên, đôi mắt hạnh mở to tròn xoe, Lục Tiến Dương đầy hoang mang: “Không đưa váy cho chị ?”
Thân hình Lục Tiến Dương khựng , đó như hiểu điều gì, khóe môi khẽ nhếch lên một cách cứng nhắc: “Anh đưa cho cô . Hôm đó đến phòng em tìm, em ở đó, liền đặt đồ lên bàn việc của em.”
Anh , Ôn Ninh cũng hiểu .
Là Diệp Xảo tự ý lấy.
Không chỉ lấy, còn ngày nào cũng mặc để khoe. Khoảnh khắc sự thật, Ôn Ninh cảm thấy hổ cho Diệp Xảo đến mức ngón chân thể đào cả một cái hố.
Thôi, lấy thì cũng lấy , cho dù đòi thì cô cũng sẽ mặc. Ôn Ninh cúi đầu, cầm lấy băng gạc bàn, thản nhiên tiếp tục băng bó cho Lục Tiến Dương.
Những ngón tay thon dài của cô cầm cuộn băng gạc, quấn từng vòng lên cánh tay săn chắc của Lục Tiến Dương. Ngón tay tránh khỏi chạm da thịt , chỉ thấy giống như chạm một miếng sắt nung nóng, nóng cứng.
Đầu ngón tay Ôn Ninh tê dại, gương mặt nóng bừng, cô vội vàng rụt tay .