Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Ninh dám phiền Lục Tiến Dương thêm nữa. Cô sợ nợ nhiều quá, trả hết. Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục, phận thực sự của cô chắc chắn sẽ giấu .
Ôn Ninh chỉ chiếc xe buýt ở đằng xa: "Không cần phiền , xe buýt về . Nhà ở gần khu đại viện, an ninh cũng lắm, sẽ nguy hiểm ."
Vừa dứt lời, xe buýt đến. Ôn Ninh chào tạm biệt hai vội vã lên xe, tìm một chỗ cạnh cửa sổ. Cửa sổ mở, cô xuống, một chiếc cặp lồng từ ngoài cửa sổ đưa . Lục Tiến Dương bên ngoài, tay nâng, đưa chiếc cặp lồng qua, giọng thể từ chối: "Cô cầm cái ."
Ôn Ninh đành nhận lấy chiếc cặp lồng, cong môi với : "Cảm ơn đồng chí Lục. Hôm nay tốn kém . Ngày gặp nhé."
Chiếc xe buýt khởi động, Ôn Ninh vẫy tay với bên ngoài cửa sổ.
Ánh mắt đen nhánh của Lục Tiến Dương chăm chú khuôn mặt xinh của cô, "ừm" một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thu-70-mat-lanh-quan-thieu-hang-dem-tay-khan-trai-giuong/26.html.]
Chiếc xe dần dần chạy xa. Tôn Trường Chinh nhịn nữa, khuỷu tay thúc cánh tay Lục Tiến Dương: "Này, đội trưởng, tình hình thế nào ?"
Lục Tiến Dương khẽ mím môi, ánh mắt lạnh lùng quét qua: "Đồng chí Tôn Trường Chinh, tính sổ với . Là một quân nhân, điều gì nên , điều gì nên , chút ý thức cơ bản nào ?"
Tôn Trường Chinh gãi đầu, nghĩ một lát, hiểu đang trách quá nhiều lúc ăn cơm. Anh thái độ nhận : "Đội trưởng Lục, oan cho quá. là đang giúp mà! Nếu nhiều, cô gái hiểu tình hình cụ thể của ?"
Lục Tiến Dương nghiêm khắc một cái: "Thứ nhất, chuyện của cần xen . Thứ hai, tạm thời ý định giải quyết vấn đề cá nhân."
Tôn Trường Chinh vò đầu, bỗng cảm thấy hiểu nổi đội trưởng nhà . Rõ ràng đối với đồng chí Ôn Ninh khác lạ, cứ tưởng đó là dấu hiệu "cây vạn tuế nở hoa", hóa chỉ là ảo giác ? Hay là: "Đội trưởng Lục, chẳng lẽ nghi ngờ thế cô gái đó vấn đề? Là điệp viên ?"
Lục Tiến Dương mặt lạnh tanh: " nghi ngờ mới là điệp viên đấy."
Tôn Trường Chinh: "..."