Lục Tiến Dương "ừm" một tiếng, lên lầu.
Mở cửa phòng, bước và xuống bàn việc. Anh đưa tay nới lỏng cúc áo sơ mi ở cổ, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng hơn.
Trên bàn việc là những món đồ mà tối qua Ôn Ninh trả cho : chiếc váy, xấp tiền và cuốn sách tư tưởng. Ánh mắt u tối của chằm chằm chiếc váy. Anh cảm thấy n.g.ự.c như ai đó đ.ấ.m một cú mạnh, giống như một ngọn núi lửa đang trong trạng thái nửa phun trào, nén . Đó là một cảm giác từng . Ngay cả khi nới lỏng cổ áo, để lộ nửa phần ngực, cảm giác vẫn tan biến.
Trong đầu tràn ngập hình ảnh đôi mắt quật cường của phụ nữ khi trả đồ cho , cứ như thể gì đó vô cùng tồi tệ với cô. rõ ràng, dối là cô, tâm tư trong sáng cũng là cô. Anh bực bội đưa tay xoa xoa giữa hai hàng lông mày. Tối qua ngủ ngon, chính xác hơn là thức trắng cả đêm.
Xoa nhẹ vài giây, đột ngột dậy, cầm lấy chiếc váy và xấp tiền bàn ngoài.
Bước chân dừng phòng của Ôn Ninh. Căn phòng ai, hai chiếc giường nhỏ kê sát tường, ga gối đều giống hệt . Lông mày nhíu , giường nào là của Ôn Ninh. Sau hai giây suy nghĩ, gấp gọn đồ đạc và đặt lên bàn học.
Lục Diệu dẫn Ôn Ninh cùng bạn bè, một nhóm đạp xe đạp 28 Đại Giang khỏi thành phố, đến khu hồ chứa chân Tây Sơn phong để dã ngoại. Khu hồ chứa bao quanh bởi núi, cảnh sắc tuyệt , thể câu cá, leo núi hoặc đạp xe quanh hồ.
Đến nơi, dựng xe đạp 28 Đại Giang sang một bên, bắt đầu chuẩn đồ dã ngoại. Lục Diệu và Ôn Ninh chỉ cần mang theo "hai cái miệng" để ăn. Các bạn của chuẩn đầy đủ dụng cụ: nồi niêu, bát đũa, gia vị, nguyên liệu nấu ăn... Họ còn mang theo cả cần câu, định câu cá nướng ăn.
Đông việc nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, khu dã ngoại bày biện xong, chỉ còn chờ cá cắn câu. Các đồng chí nam cầm cần câu bên bờ hồ, bắt đầu thi xem ai câu nhiều cá hơn. Lục Diệu cũng tham gia, lấy cần câu của bạn, xỏ mồi lưỡi câu quăng xuống nước.
Những câu cá thì dạo xung quanh, tìm củi khô, nhặt rau dại để chuẩn cho bữa trưa. Ôn Ninh cũng loanh quanh ở gần đó.
Bỗng nhiên, cô thấy Diêm Vệ Quốc, một bạn của Lục Diệu, lấy một chiếc máy ảnh từ trong túi và đeo lên cổ.
Mới hôm qua Ôn Ninh còn đang nghĩ cách mượn máy ảnh để chụp một bộ ảnh tác phẩm nhiếp ảnh cho , ngờ hôm nay gặp . Ánh mắt cô Diêm Vệ Quốc ngay lập tức trở nên nóng bỏng, như ong thấy hoa, chó thấy xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thu-70-mat-lanh-quan-thieu-hang-dem-tay-khan-trai-giuong/67.html.]
Diêm Vệ Quốc đến mức mặt đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ ửng như rỉ máu. Anh thầm nghĩ, trai quá , mà cô gái xinh với ánh mắt nhiệt tình đến ?
Cuối cùng, Diêm Vệ Quốc đặt máy ảnh xuống, cầm lấy bó hoa dại hái, lấy hết can đảm đến mặt Ôn Ninh, đưa hoa cho cô: "Đồng... đồng chí Ôn, tặng cô."
Lục Diệu giới thiệu hai với . Ôn Ninh hào phóng nhận lấy bó hoa, còn đưa lên ngửi, đó khóe môi lúm đồng tiền ẩn hiện, nở nụ rạng rỡ: "Cảm ơn đồng chí Diêm. Hoa thơm thật đấy."
Diêm Vệ Quốc nụ đó cho chói mắt, ngây ngốc Ôn Ninh, quên mất định gì tiếp theo.
Ôn Ninh cũng để ý. Cô chỉ chiếc máy ảnh cổ : "Đồng chí Diêm, thể xem chiếc máy ảnh của ?"
"Được, !" Diêm Vệ Quốc lấy tinh thần, tháo ngay chiếc máy ảnh đưa cho Ôn Ninh.
Ôn Ninh trả bó hoa cho , cầm máy ảnh lên nghiên cứu. Điều khiến Ôn Ninh bất ngờ là chiếc máy ảnh là máy ảnh ống kính rời. Khẩu độ tối đa của ống kính là F1: 3.5, tiêu cự 50 mm, cách lấy nét gần nhất là 1.1 mét. Sau khi điều chỉnh một vài thông , cô cầm máy ảnh lên, tùy ý chọn một khung cảnh "tách" một tấm.
Diêm Vệ Quốc thấy cô một cách chuyên nghiệp thì bất ngờ : "Đồng chí Ôn chụp ảnh ?"
Ôn Ninh gật đầu, "tách" thêm một tấm nữa.
Diêm Vệ Quốc gãi đầu, mừng ngại ngùng : "Vậy... cô thể dạy ? mới mua máy ảnh, vẫn dùng lắm..."
"Đương nhiên ! Anh xem, cái ..." Ôn Ninh cầm máy ảnh, đóng vai một thầy tận tâm, hướng dẫn Diêm Vệ Quốc từ cách điều chỉnh thông đến cách chọn khung cảnh, góc độ một cách cẩn thận và kiên nhẫn.
Diêm Vệ Quốc vốn hứng thú với nhiếp ảnh, Ôn Ninh chỉ bảo tận tình, nên nhanh học . Anh chụp liên tiếp mấy bức ảnh. Ôn Ninh cũng nhân cơ hội , dùng máy ảnh chụp vài bức phong cảnh và chân dung. Trên đường , cô còn chụp nhiều ảnh cùng câu cá và nấu ăn dã ngoại.