Không ngờ hắn ta lại nói như vậy, Trần Hi cười nói: "Được, đến lúc đó ta sẽ cảm ơn tiểu ca đàng hoàng."
Lúc đi, Tam Hào ôm một ống trúc mang gà bát bát về cho công tử, lại xác nhận với Trần Hi: "Trần lão bản, xác định lát nữa đi Thu Sơn sao? Vậy ta cũng cùng công tử đi Thu Sơn lên núi du ngoạn, nếu gặp được, còn có thể ăn lúc còn nóng."
"Đúng vậy, ngay tại Thu Sơn."
Tam Hào lúc này mới yên tâm rời đi.
Lại bán thêm trong chốc lát, người Nam thị không nhiều lắm, mặc dù còn chưa tới thời gian dọn quán ngày thường nhưng Trần Hi vẫn ra quyết định thật nhanh, dọn quán rời đi.
Giờ này, tiểu thư, thiếu gia, phu nhân đều đã ra ngoài, đến Thu Sơn có chút xa, trên đường cũng mất chút thời gian, đến đó là vừa vặn.
Đến cổng chào phố Tiền Phong, Thập Bát Nương đã đang chờ.
Trần Hi có chút kinh ngạc. làm sao buổi sáng cũng là nàng ấy đang chờ nàng, lúc này cũng như vậy, tính toán chuẩn như vậy, hay là trùng hợp?
"Không có, ta cũng vừa mới đến." Nàng ấy chào hỏi cha mẹ Trần, nói một câu làm phiền rồi, sau đó nhanh nhẹn cầm đồ lên xe, ngồi lên.
Trần Hi chế nhạo nàng ấy: "Buổi sáng ngươi cũng nói như vậy."
Thập Bát Nương cười hỏi ngược lại: "A đúng rồi, ta vừa mới biết được, hôm nay ở huyện học không đi học buổi chiều, may mắn là đã quyết định buổi trưa không qua bên kia."
Huyện học bên này là chạng vạng ngày hôm qua mới tạm thời quyết định, lúc ấy Thập Bát Nương đều đã trở về, Lâm Lang đương nhiên cũng không có biện pháp nói với nàng ấy.
"Ta cũng nghe người ta nói." Trần Hi nói:" Xem ra vận khí của chúng ta không tệ."
Thập Bát Nương ngược lại không cảm thấy vận khí của mình tốt chỗ nào, nàng ấy thật sự cảm thấy vận khí của Trần Hi rất tốt.
Nhưng nghĩ lại, nàng đã từng định hôn, sau đó cảm thấy hình như vận khí của Trần Hi cũng không tốt như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-108.html.]
Lúc thì tốt lúc thì không tốt.
Nàng ấy không nói tiếp, chỉ cười gật đầu.
Phụng thượng là nơi mà rất nhiều người lớn tuổi thích đi, còn Thu Sơn lại là nơi mà có nhiều người trẻ tuổi hơn một chút, còn chưa tới nơi, dọc theo đường đi đã nghe được không ít tiếng cười nói vui vẻ phát ra từ những xe ngựa đi qua.
"Hôm nay có rất nhiều người." Trần Hi rất vui vẻ: "Chúng ta tới đúng chỗ rồi."
Khi đến nơi, điều đầu tiên họ nhìn thấy là hàng dãy xe ngựa, cảnh tượng rất nhộn nhịp.
Các nàng tới khá sớm, lại may mắn tìm được một chỗ gần lối vào và rộng rãi - - Trần Hi cảm thấy mình có thể là mượn ánh hào quang của nữ chính Thập Bát Nương, đến cọ vận may.
Sau khi bày hàng xong, Trần Hi bắt đầu nhóm lửa, nấu một nồi canh nhỏ, còn cố ý dùng sức quạt ra ngoài - - thơm như vậy nàng cũng không tin có người có thể chịu đựng được!
Nàng còn dựng lên một cái bàn nhỏ, đặt phía trước một chút, để Thập Bát Nương lấy bánh ra bày bán.
"Sủi cảo canh chua, mì ống canh chua, gà bát bát đây..." Trần Hi lớn tiếng thét to: "Nếm thử xem, mì ống chua cay vị chua cay ngon miệng, sủi cảo canh chua vỏ mỏng nhân nhiều, còn có gà bát bát chưa ai từng thử qua..."
Với dạ dày của người trên mảnh đất này, chắc chắn không có mấy người có thể chống lại được sự hấp dẫn của mùi vị cay thơm.
Rất nhanh đã có mấy tiểu cô nương tuổi tác không lớn kết thành nhóm bạn tới hỏi nàng bán cái gì, còn món gà bát bát kê mà nàng vừa mới thét to là cái gì.
Trần Hi lập tức cười giới thiệu.
Còn chủ động chia làm hai xâu, để cho các nàng ăn thử.
"Cay qua." Một tiểu cô nương ăn không được cay, vừa ăn một miếng, vừa ăn một miếng đã phải xuýt xoa, mặt đỏ bừng, vừa hít hà vừa rơm rớm nước mắt: "Nhưng ngon quá! Các ngươi nghĩ sao?"
"Đúng là có hơi cay, nhưng thực sự rất ngon, bán thế nào vậy?"
Trần Hi lập tức bớt chút thời gian viết danh sách giá trên đường cho mấy cô nương này xem.