Cho đến khi Liễu Tam Nương rời đi, Trần Hi vẫn còn choáng váng.
Thập Bát Nương cũng rất khiếp sợ.
Nhưng nhìn bộ dáng ngơ ngác của Trần Hi, hiển nhiên chính nàng cũng không ngờ sẽ gặp phải tình huống như vậy.
Nàng ấy cảm thấy rất vui thay cho Trần Hi.
Thật lâu sau Trần Hi mới hoàn hồn, nàng nhìn Thập Bát Nương một chút, lại nhìn cha Trần và mẹ Trần một chút, cuối cùng vẫn là đề kích động vui sướng xuống trong lòng, hiện tại đang ở bên ngoài, không nên quá phô trương.
"Nếu không, chúng ta trở về thôi." Trần Hi im lặng một lát, đề nghị.
Cha Trần và mẹ Trần một lúc lâu sau mới hoàn hồn, lập tức đáp ứng.
Hai ông bà vui vẻ đi thu dọn quầy hàng, Trần Hi thì tiếp tục đứng ở đằng kia để mình tỉnh táo lại một chút, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thập Bát Nương đang cười với nàng.
Nụ cười cực kỳ chân thành, là vui vẻ cười vì mừng cho nàng từ đáy lòng.
Trần Hi càng vui vẻ.
Thừa dịp cha Trần và mẹ Trần ở một bên thu thập, sắp xếp hàng, Trần Hi nhét năm mươi lượng cho Thập Bát Nương: "Xem bệnh bốc thuốc tiêu tiền như nước chảy, những thứ này ngươi cầm trước."
Cái này rất nhiều, Thập Bát Nương đương nhiên không nhận.
Trần Hi cũng rất kiên trì: "Dùng thuốc tốt, cho nhanh khỏi hẳn, trời sắp lạnh rồi, qua mùa đông giá rét, bệnh nhập phế phủ, sẽ càng thêm phiền toái."
Thập Bát Nương lúc này mới nhận, nhưng nghiêm túc nói: "Chi tiêu ở đâu, ta sẽ nói với ngươi ba ngày một lần."
Trần Hi vội xua tay: "Không cần không cần."
Nàng tin tưởng Thập Bát Nương.
Thập Bát Nương cũng rất kiên trì: "Nhất định phải nói."
Trần Hi đành phải đáp ứng - - không cho nàng ấy báo cáo, nàng ấy sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Rất nhanh đã xếp tất cả đồ đạc lên xe, lúc tới, mấy người vui mừng nhảy nhót, tràn ngập chờ mong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-114.html.]
Lúc đi, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Trên đường thấy thù du, Trần Hi còn thuận tay bẻ mấy cành, đưa cho Thập Bát Nương một cành, còn để lại cho mình mấy cành.
Đeo hoa thù du, trừ tà.
Coi như là ứng với cảnh.
Mà lúc này, đón lễ còn có Hạ nhị ca.
Đại phu nói Lục tiểu tử còn có thể khôi phục, chỉ là thân thể vẫn bị tổn thương từ bên trong, cho nên lại đổi vài loại thuốc uống.
Sau khi tiễn thầy thuốc rời đi, Hạ nhị ca cảm thấy mình ở nhà ăn cơm một mình, rất nhàm chán, cho nên đã mang đồ ăn đến cùng ăn với Lục Thời Nghiễn.
Coi như là hai người cùng nhau trải qua ngày lễ - - đón lễ đơn giản một chút.
Chờ muội muội trở về, buổi tối lại tổ chức long trọng hơn.
Ăn tết mà, đơn giản hơn nữa cũng nên có dáng vẻ ăn tết, vì thế, Hạ nhị ca cố ý lấy gà bát bát mà hắn ta đã làm theo y đúc đến cho Lục Thời Nghiễn thưởng thức.
- Canh dùng là do Trần Hi đưa tới cho bọn họ tối hôm qua, hắn ta không nỡ ném cho nên cũng giữ lại.
Chẳng qua là không còn được bao nhiêu, không đủ để ngâm, cho nên hắn ta liền đem nguyên liệu nấu chín, sau đó bỏ vào trong nước canh trộn lẫn, hắn ta nếm thử, mùi vị hơi nhạt một chút, nhưng vẫn ăn rất ngon.
"Ta có đồ ăn mới, mùi vị rất ngon, mang đến cho ngươi nếm thử, đổi khẩu vị."
Cả ngày uống thuốc, miệng lưỡi đều phải chịu khổ, nên ăn chút gì có mùi vị.
Lục Thời Nghiễn vốn nói với Hạ nhị ca rằng không cần phiền toái như vậy, hắn có thể tự nấu cơm, nhưng Hạ nhị ca rất kiên trì.
Một là có muội muội dặn dò, hai là, một mình hắn ta cũng quả thật rất nhàm chán. Còn nữa, Lục Thời Nghiễn quả thật ăn uống rất thanh đạm.
Lục Thời Nghiễn không lay chuyển được hắn ta, chỉ có thể đồng ý.
"Ta tùy tiện ăn một chút là được rồi." Lục Thời Nghiễn mang theo nụ cười cảm kích trên mặt: "Không cần phiền toái Hạ nhị ca đâu, điều này thực sự khiến ta..."
Lời còn chưa dứt, liền im bặt.
Chóp mũi của hắn giật giật, xác định khứu giác của mình không có sai lầm, lại nhìn nhìn một cái chậu trong tay Hạ nhị ca, nhìn không ra rốt cuộc là món ăn gì, nhưng mùi vị đúng là từ đồ ăn trong chậu phát ra, hắn trừng mắt mấy cái: "Đây, đây là cái gì?"