Hoàn toàn không ngờ hôm nay lại đắt khách như vậy, Trần Hi chỉ chuẩn bị lượng đồ ăn bình thường, cộng với buổi sáng đã bán hết một đợt lớn, món gà bát bát gà rất nhanh đã bán hết.
"Bán hết rồi, bán hết rồi, hôm nay món gà bát bát đã bán hết rồi, nếu muốn ăn thì ngày mai lại đến, ngày mai ta vẫn sẽ bày quán ở đây. Hôm nay còn có bán mì ống canh chua, không ăn được gà bát bát thì cũng có thể mua một phần mì ống canh chua, ăn cũng ngon không kém..."
Không chỉ vậy, Trần Hi còn tranh thủ quảng bá tiệm của mình: "Ngày hai mươi tám tháng này, tiệm Trần Ký khai trương, cửa tiệm nằm ở ngõ Lục Đạo, các huynh đệ nếu rảnh thì ghé qua ủng hộ nhé!"
Nàng dung mạo thanh tú, nói năng làm việc nhanh nhẹn, chủ yếu là món ăn thực sự ngon, đợt quảng bá này thu hút không ít người.
"Bán hết rồi?" Thịnh Nguyên Khinh có việc cho nên tới muộn, không ngờ đến nơi thì đã bán hết sạch rồi.
Trần Hi cười tươi nói: "Đúng vậy, được các ca ca cổ vũ, phần hôm nay đều đã bán hết, Thịnh công tử co muốn nếm thử mì ống canh chua không?"
Thịnh Nguyên khẽ nhìn về phía sau.
Lúc này Trần Hi mới chú ý tới một gương mặt hơi quen thuộc.
Nàng suy nghĩ một lúc lâu mà không nhớ ra là ai, cho nên cũng không để ý nhiều, ngày ngày bày quán, người đến người đi, khó tránh khỏi gặp người quen.
Thịnh Vân Nhã có chút thất vọng, hôm nay nàng ta tới tìm ca ca là tới để đưa sách cho hắn ta, tình cờ gặp quán ăn của Trần Hi, nhưng xung quanh toàn là học trò trẻ tuổi, Thịnh Vân Nhã ngại không tiện bước vào mua, đành nhờ anh trai giúp, không ngờ lại hết hàng.
"Không thể làm thêm chút nữa sao?" Thịnh Nguyên Khinh suy nghĩ một lúc, hỏi.
Trần Hi liền biết là mua cho cô nương ở phía sau.
Nàng đang định nói không thể, thấy cô nương kia nhìn mình, Trần Hi đột nhiên nhớ ra nàng ta là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-129.html.]
Là tiểu thư Thịnh gia đi theo phía sau Liễu Tam Nương vào hôm qua!
Nàng nở nụ cười: "Nếu thật sự muốn ăn, cũng có biện pháp khác. Tuy nhiên, chỗ ta hiện tại không còn nữa, công tử có thể mua một hũ dầu ớt, mang về để đầu bếp trong nhà làm.”
Nói rồi nàng mang một hũ dầu ớt ra, tranh thủ quảng bá: “Hũ này lớn, ăn được lâu, chỉ năm lượng bạc thôi.”
Nói xong nàng lại nói: "Khánh Phương Lâu cũng mua dầu ớt của ta đấy.”
Nếu người bên ngoài nghe xong lời này sẽ khịt mũi coi thường, nhưng Thịnh Nguyên Khinh lại tin, chuyện vị biểu ca kia tìm Trần Hi, hắn ta có biết.
Thấy muội muội gật đầu, Thịnh Nguyên nhẹ nhàng mua một bình.
Thịnh Vân Nhã cầm dầu ớt về nhà, cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Đúng vậy, hôm qua Liễu Tam Tiểu thư đã mua nhiều như vậy, sao nàng không nghĩ đến chuyện mua cùng lúc ấy. Mang về nhà, để nhà bếp làm món này, rồi mời các tiểu thư khác đến thưởng thức, chẳng phải sẽ được khen ngợi hay sao?
Ngày hôm qua lúc các nàng xuống núi, Trần Hi đã dọn quán đi rồi, không ít người đều rất tiếc nuối.
Nghĩ như vậy, Thịnh Vân Nhã lập tức bảo nha hoàn của mình đi thông báo cho mấy tiểu thư đến nhà, nhà nàng cũng có gà bát bát.
Ở huyện học bên này đều là học sinh đọc sách, người mua dầu ớt không nhiều lắm.
Nhưng cũng có người mua, ví dụ như Lâm Tri Lạc bị Tam Hào tận tình khuyên bảo.
Ngoại trừ Lâm Tri Lạc, còn có một học sinh không thiếu tiền cũng mua một bình.
Những người khác thì cũng thèm nhưng năm lượng bạc một hũ thì quá đắt, có người đề nghị liệu có thể mua nửa hũ được không.
Trần Hi ngược lại không nghĩ đến tình huống này, nguyên bản ngay từ đầu, nàng chỉ kết nối với khách hàng giàu nứt đố đổ vách như Khánh Phương Lâu, nàng hơi trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Ngày mai nhé, ta sẽ về chia thành các hũ nhỏ rồi mang đến, giờ thì không có hũ nào phù hợp để chia.”
Thức ăn huyện học nhạt nhẽo, cho nên Trần Hi liền nghĩ tới việc làm các bình nhỏ tiện mang theo, bán với giá một lượng bạc một bình. Nhờ vậy, nàng cũng nhận được vài đơn đặt hàng ngay tại chỗ, hẹn ngày mai giao hàng rồi nhận tiền.