Mặc dù không nhận được tiền, Trần Hi cũng vui vẻ không kiềm lại được - - lại có thêm một nguồn tiêu thụ nữa, làm sao có thể không vui cho được?
Giờ nghỉ trưa ở huyện học rất ngắn, chẳng mấy chốc quầy hàng đã vắng người, Trần Hi cũng không trì hoãn, cùng mẹ Trần thu dọn đồ đạc, sau đó lập tức chạy tới ngõ Lục Đạo, đi xem cửa hàng, sau đó lại kiểm tra xem còn thiếu sót gì không.
Lúc rời khỏi huyện học, đi qua mấy cửa hàng, Trần Hi nghe thấy có người nhỏ giọng nói thầm:
“Hồ ly tinh!”
“Ỷ vào bộ dạng tốt, câu dẫn người đọc sách!”
“Đồ lẳng lơ!”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mẹ Trần muốn nổi giận, nhưng Trần Hi thì ngăn lại.
hông cần thiết, việc quan trọng nhất bây giờ là khai trương tiệm, sau khi tiệm khai trương, nàng cũng không cần phải bày quầy ở đây nữa, không cần gây thù chuốc oán làm gì.
Các nàng chính là ghen tị mà thôi.
Ghen tị nàng lớn lên miệng ngọt, làm đồ ăn lại ngon.
Hàng hóa của họ không bằng, lại đổ lỗi cho ngoại hình của người khác, sau này cũng sẽ mãi như vậy thôi.
Từ sau khi Trần Hi đến huyện học bên này bày bàn, quả thật nàng đã cướp đi không ít khách của các quán khác, nhất là những quán bán mì nước, việc kinh doanh trở nên cực kỳ ảm đạm, nhà mình không kiếm được tiền thì thôi,mà còn phải chứng kiến người mới đến ngày nào cũng đắt khách, lại còn nói cười vui vẻ với các học trò trong huyện, càng làm họ khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-130.html.]
Nếu ngay từ đầu việc làm ăn của các nàng đã ảm đạm như vậy thì thôi, nhưng Trần Hi vừa xuất hiện, mọi chuyện đã trở nên tồi tệ. Khi nàng không đến, tình hình còn khá hơn, nhưng điều này khiến người ta càng thêm ghen ghét, trong lòng không biết đã chửi rủa bao nhiêu lần.
Ngày Trần Hi đến Khánh Phương Lâu đưa dầu ớt, không bán hàng, việc làm ăn của các nàng chuyển biến tốt đẹp không ít, còn tưởng rằng sau này Trần Hi không đến nữa, kết quả, chỉ hai ngày sau nàng đã trở lại và lại cướp mất khách hàng. Những người nóng tính thì ngay lập tức chửi mắng.
Trần Hi toàn làm như không nghe thấy, nàng phải nhanh chóng sửa sang lại cửa hàng.
Đến cửa hàng, cha Trần đã mời được công nhân, hậm chí gạch ngói và vật liệu gỗ cần thiết để sửa lại bếp cũng đã được đặt trước, hẹn chiều sẽ giao đến.
Trần Hi thán phục hiệu suất làm việc của cha Trần, trước tiênnàng nấu một bát mì mang đến cho cha Trần: "Cha chưa ăn gì đúng không, ăn trước đã, con sẽ tiếp tục xem xét cửa tiệm."
Cha Trần quả thật rất đói bụng, cũng khhông để ý đến lễ nghi, ngồi xổm trước cửa tiệm và bắt đầu ăn mì.
Trần Hi vừa xem xét cửa tiệm vừa suy nghĩ và điều chỉnh các chi tiết trong đầu. Khi người giao vật liệu đến vào buổi chiều, nàng kiểm tra và thanh toán xong, rồi khóa cửa tiệm, cả nhà cùng đi chợ mua nguyên liệu và bình không, sau đó đến tiệm may mua quần áo mới cho cả nhà.
Lúc chuẩn bị về nhà, Trần Hi nhìn áo bông mỏng của người đàn ông đang bán trong cửa hàng, lại mua thêm một bộ.
Tiền lớn đã chi rồi, không cần tiếc mấy đồng nhỏ này, tránh để người nhà bị cảm lạnh, tiền lớn trước đó chẳng phải sẽ vô ích sao?
Chờ mua quần áo xong, lúc này Trần Hi mới đón Thập Bát Nương về thôn.
Cô đặt tất cả đồ đạc trên sạp ở trong cửa hàng, như vậy trên đường đi về có thể thoải mái hơn không ít, không gian trên xe cũng được dọn trống để chứa thêm đồ.
Dầu ớt của Liễu Tam Nương còn chưa chuẩn bị đầy đủ, Trần Hi vừa về đến nhà đã lập tức bận rộn chân không chạm đất.
Đang bận rộn thì Hạ nhị ca chủ động tìm tới cửa, đầu tiên là đưa ống trúc đã làm xong hôm nay, sau đó hỏi Trần Hi: "Thập Bát Nương nói cửa hàng mới của mọi người cần tu sửa, ta rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì, muốn qua giúp Trần thúc một tay."
Trần Hi cười nói: "Vậy để ta tính tiền công cho Hạ nhị ca.”
Hạ nhị ca nhướng mày: "Tính tiền công cái gì, muội muội ta mỗi ngày đều ngồi nhờ xe lừa của nhà ngươi, cũng không có cho ngươi tiền nha!"