Sau khi vào nhà, hắn cũng không thắp đèn, chỉ cầm áo bông, đứng trong bóng tối.
Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Đặt áo bông lên bàn, Lục Thời Nghiễn lại đứng trước bàn một lúc, lúc này mới xoay người nằm trở lại giường.
Thật lâu sau, hắn đột nhiên mở to mắt sáng rực, quay đầu nhìn bọc đồ trên bàn.
Lúc nào đó, hắn phải tìm cơ hội hỏi nàng mới được.
Sau khi hạ quyết tâm, Lục Thời Nghiễn lại nhắm mắt lại.
Trần Hi đã về đến nhà tiến vào mộng đẹp, ôm chăn trở mình, có thể là quá mệt mỏi, cũng có thể là ngày mai có thể lấy được phần tiền còn lại của Liễu Tam Nương, Trần Hi ngủ đặc biệt ngon, trong lúc ngủ mơ khóe miệng đều ngậm ý cười.
Cửa hàng muốn tu sửa lại thì phải cần nhân công, ngày hôm sau Trần Hi liền mang theo Trần Diệu cùng nhau vào thành.
Hôm nay còn có xe bò nhà Lý thúc, hơn nữa đồ đạc của quán đều đặt ở trong cửa hàng, đông người hơn cũng ngồi thoải mái.
Trần Diệu vô cùng vui vẻ, hắn đã sớm muốn vào thành hỗ trợ, mỗi ngày nhìn muội muội mệt mỏi bận rộn như vậy, hắn rất đau lòng.
Hắn biết chuyện mình có thể làm không nhiều lắm, nhưng giúp muội muội chuyển cái ghế xách thùng nước cũng là tốt rồi, có thể làm cho muội muội thoải mái một chút.
Hai chiếc xe, sáu người, nhìn thật là náo nhiệt.
Hạ nhị ca điều khiển xe bò, chở theo Trần Diệu và mẹ Trần.
Trần Hi và Thập Bát Nương ngồi xe lừa nhà mình do cha Trần điều khiển.
Trần Diệu ăn miếng Thư Phù Lôi mà Thập Bát Nương cho hắn, vui vẻ nói cám ơn: "Ăn ngon quá, cám ơn Thập Bát Nương, hạt thông thơm lắm.”
Trần Hi cũng đang ăn, một là do nàng thích ăn, hai là, do Thập Bát Nương ra sản phẩm mới, nhờ nàng đánh giá giúp.
Lúc nhận được sản phẩm mới, Trần Hi vô cùng kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-132.html.]
Lúc này mới bao lâu, Thập Bát Nương lại ra sản phẩm mới?
Tuy rằng chỉ là bỏ thêm chút hạt thông và hạt dưa trên cơ sở ban đầu, nhưng sức sáng tạo và năng lực động thủ này, đã có thể nói rõ niềm đam mê và thiên phú của Thập Bát Nương trong lĩnh vực này.
“Thế nào?” Thập Bát Nương có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong nhìn Trần Hi.
Trần Hi không nói gì, chỉ nhai nhân quả Thư Phù Lôi trong miệng.
Hạt thông ngọt thơm, hạt dưa giòn tan, su su lê mềm mịn, hương vị thật tuyệt vời.
Không biết Thập Bát Nương làm cách nào mà ngon đến vậy.
Nàng cứ thế yên lặng thưởng thức, đợi Thập Bát Nương chờ đên mức sốt ruột, nàng mới giơ ngón cái: “Ngon lắm! Đây là món ngon nhất ta từng ăn, ta dám nói, cả huyện Duy, không, là cả Lân Châu này, đi đau cũng không tìm thấy món điểm tâm nào ngon hơn của ngươi!”
Thực ra nàng muốn nói cả Đại Ưu Triều cũng tìm không ra, nhưng sợ nói quá làm Thập Bát Nương nghĩ nàng chỉ đang tâng bốc.
Dù nàng đã thu liễm lời khen ngợi, nhưng Thập Bát Nương cũng cảm thấy Trần Hi đang dỗ mình vui vẻ.
Cả huyện Duy cũng còn tạm, toàn bộ Lân Châu?
Nàng ấy cũng chưa từng nghĩ tới!
Nàng ấy cười nói: “Ngươi đừng trêu ta nữa.”
Trần Hi nuốt miếng bánh trong miệng xuống, nghiêm túc nói: “Ta nói thật, ngươi tin ta đi, ngươi chắc chắn là đầu bếp bánh ngọt giỏi nhất!”
Dù biết có phần phóng đại, Thập Bát Nương vẫn hơi xúc động.
Trần Hi thông minh, gan dạ và sáng suốt, ngay cả quý nhân kinh thành tới Thịnh phủ, cũng khen nàng không dứt miệng, có thể thấy được nàng lợi hại bao nhiêu, lời nói của nàng cũng có độ tin cậy.
“Thật sao?" Mặc dù trong lòng đã đồng ý với lời nói của Trần Hi, Thập Bát Nương vẫn đỏ mặt hỏi ngược lại một câu.
Trần Hi gật đầu: "Đương nhiên là thật, Liễu tam tiểu thư lần trước rất hài lòng với điểm tâm của ngươi, người ta đến từ kinh thành, ăn bao nhiêu loại điểm tâm rồi, ngươi phải tin vào bản thân.”
Ngày sau Thập Bát Nương chính là sư phụ làm bánh ngọt lợi hại nhất toàn bộ Đại Ưu!
Đó mới chỉ là danh hiệu nhỏ nhất trong những danh hiệu nàng ấy có.