Cách vách có người nghe thấy tiếng hai nhà nói chuyện với nhau, đi ra hỏi Trần Hi vì sao chỉ chia sẻ mỹ thực nhà nàng cho Hạ nhị ca.
Trần Hi cười vui vẻ đáp: "Hạ nhị ca giúp nhà ta làm ống trúc rất vất vả.”
Lý Sơn liền nói: "Ta cũng có thể chặt trúc, cưa ống trúc! Có thể cho ta một ít không?”
Trần Hi không chút khách khí: "Không cho.”
Lý Sơn chậc chậc hai tiếng, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa hai người Trần Hi và Hạ nhị lang, biết hắn ta không có ý gì tốt, Trần Hi nói trắng ra: "Cha ta lớn tuổi rồi, lên núi chặt trúc không tiện, cho nên nhà ta thuê Hạ nhị ca chặt trúc làm ống trúc, nhà chúng ta tặng cho Hạ nhị ca cái gì cũng đều là việc nên làm, đây là một phần tiền công.”
Lý Sơn lập tức nói: "Ta cũng có thể làm công cho nhà ngươi, ta cũng có thể lên núi chặt trúc, các ngươi muốn ống trúc như thế nào, ta cũng có thể làm!"
Trần Hi vẫn mỉm cười: "Không được.”
Lý Sơn bị nghẹn một chút: "Vì sao?”
Cuộc trò chuyện của họ bị nhiều nhà lén nghe, Trần Hi lớn tiếng nói: “Ngươi coi thường nhà ta, nhà ta cũng không thuê ngươi.”
Hạ nhị ca: "...?”
Lý Sơn: "...”
Hắn ta không ngờ Trần Hi lại nói trắng ra như vậy, bị nghẹn một lúc lâu cũng không nói nên lời, một hồi lâu sau mới ngượng ngùng nói: "Này, nào có chuyện đó chứ.”
Trần Hi cũng không giải thích nhiều, chỉ khoát tay với Thập Bát Nương: "Mau về đi, sáng mai ta chờ ngươi ở giao lộ Đại Thạch Đầu.”
Thập Bát Nương cũng khoát tay với Trần Hi.
Hai nhà chia tay nhau, Trần Hi liền xoay người trở về tiếp tục bận rộn.
Đi thật xa rồi, Hạ nhị ca mới nhịn không được cười ha hả: "Trần Hi cũng rất thú vị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-136.html.]
Vừa mới nghe được nàng chặn họng Lý Sơn bằng câu 'Ngươi khinh thường nhà ta, nhà ta không mướn ngươi' kia, hắn ta thiếu chút nữa nhịn không được bật cười tại chỗ.
Phải nói rằng, Trần Hi thật sự rất thẳng thắn.
Tính tình này, nói như thế nào nhỉ, tuy rằng khiến người ta nghẹn c.h.ế.t nhưng cũng rất tốt.
Thập Bát Nương cũng cười: "Đúng không, muội cảm thấy mọi người đều hiểu lầm Trần Hi rồi, nàng ấy không phải như mọi người nghĩ.”
Nàng ấy đang nói về việc từ hôn.
Nhưng việc này, Hạ nhị ca cũng không đánh giá nhiều, chỉ gật đầu, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Thập Bát Nương tự nhiên cũng không tiếp tục nữa, nàng ấy hưng phấn nói với nhị ca về cách làm bánh ngọt hôm nay thảo luận với Trần Hi.
“... Nàng ấy thật sự rất thông minh!" Thập Bát Nương không tự giác cảm khái với nhị ca của mình: "Có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng như vậy, muội cũng không ngờ tới…”
Hạ nhị ca: "Những thứ này đều là Trần Hi nói với muội sao?”
Thập Bát Nương: “Có một số cái muội tự nghĩ ra, nhưng phần lớn là do Trần Hy nói cho muội biết, hiện tại muội rất bội phục nàng ấy, hơn nữa, nàng ấy bây giờ đều tự dựa vào chính mình, đã thuê cửa hàng, không biết khi nào chúng ta mới có thể thuê được một cửa hàng.”
Vừa nói đến cửa hàng, Thập Bát Nương liền bày ra vẻ mặt khát khao.
Hạ nhị ca trầm ngâm một lát: "Sắp rồi, nhị ca giúp muội, rất nhanh chúng ta cũng có cửa hàng riêng.”
Thập Bát Nương vui vẻ nói: "Muội muốn làm hàng xóm cùng Trần Hi, mở cửa hàng ở sát vách cửa hàng của nàng ấy, hoặc là cách nàng ấy gần một chút cũng được, nhị ca, ca nói xem Trần Hi có thể để ý hay không?"
Nói xong, không đợi Hạ nhị ca trả lời, Thập Bát Nương lại nói thầm: "Như vậy có phải không tốt lắm không, muội cảm thấy có chút không ổn, nếu Trần Hi để ý thì thật đúng là không nên..."
Hạ nhị ca không cảm thấy điều này có gì mâu thuẫn, cảm thấy sự lo lắng của muội muội rất kỳ lạ, nhưng thấy muội muội thật sự rất khổ não, liền đề nghị: "Muội có thể trực tiếp hỏi nàng ấy mà."
"Trực tiếp hỏi nàng." Thập Bát Nương nói: "Muội cũng nghĩ đến, nhưng muội sợ nàng ấy không tiện nói thật."
Hạ nhị ca không cảm thấy Trần Hi là một người ngại nói thật, nàng rất thẳng thắn, có thể làm người khác nghẹn lời.