Trần Hi: "...?"
"Chỉ vì vậy mà ngươi đoán là ta gửi đến sao?" Trần Hi nhướng mày: "Quá võ đoán rồi."
Dứt lời nàng lại nói: "Hơn nữa trong thôn có rất nhiều nhà đều mua đồ ăn ở nhà ta, ta còn bán đi rất nhiều bình dầu ớt, ngươi nghĩ sai rồi, không phải ta."
Sợ hắn nói thêm gì nữa thì mình chống đỡ không nổi, Trần Hi khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Ngày mai ta còn phải ra quán, phải về nhà chuẩn bị thức ăn, rất bận rộn, không có việc gì thì ta đi trước."
Thấy nàng có c.h.ế.t cũng không thừa nhận, còn bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, một chút cũng không muốn nhiều lời với mình, sắc mặt Lục Thời Nghiễn hơi căng thẳng.
Chưa bao giờ giống như giờ khắc này, khiến hắn cảm thấy Trần Hi kỳ quái đến như thế.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nếu đã không kiên nhẫn, không muốn liên lụy với mình, vì sao phải tặng đồ cho hắn? Vì sao nửa đêm lại đến thăm hắn? Còn không để hắn chết?
Nàng thật kỳ lạ.
Lục Thời Nghiễn hoàn toàn đoán không ra động cơ và mục đích của nàng.
Cảm giác như một kẻ tâm thần.
Một đứa trẻ ba tuổi đều có quy tắc rõ ràng hơn nàng.
Cảm xúc dâng trào khiến hơi thở của Lục Thời Nghiễn cũng bắt đầu không ổn định.
Hắn định nói rằng có một đêm hắn không ngủ, hắn đã nghe thấy.
Nhưng...
Từ biểu hiện và thái độ của Trần Hi thì hắn đã nhìn ra, nếu không bắt tại trận, nàng tuyệt đối không thừa nhận.
"Không phải ngươi?" Chỉ là, hắn vẫn có chút không rõ: "Vậy là ai?"
Trần Hi lại cảm thấy Lục Thời Nghiễn hình như cũng không thông minh như nàng tưởng tượng, lại có thể hỏi ra câu này.
Nàng chớp mắt, tỏ vẻ ngơ ngác: "Ta làm sao biết được, ngươi muốn biết thì tự mình đi hỏi đi, hỏi ta làm gì."
Nói xong, nàng lại tỏ ra vô cùng thông hiểu: "Nếu ngươi không tiện, hay là để ta giúp ngươi hỏi khắp thôn? Thậm chí những thôn khác cũng có người mua đồ ăn vị cay của nhà ta, ta cũng có thể giúp ngươi hỏi thăm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-150.html.]
Sắc mặt Lục Thời Nghiễn lập tức trở nên khó coi.
Hắn thật sự không nhìn thấu nàng.
Chẳng lẽ là do hắn trước kia có quá ít hiểu biết về nàng, không biết rằng nàng là một người có thể nói dối mà mặt không biến sắc như vậy?
Hai người lẳng lặng nhìn nhau hồi lâu trong ánh hoàng hôn.
Cuối cùng, Lục Thời Nghiễn thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: "Không cần."
Nghe giọng điệu hắn không định truy cứu nữa, Trần Hi thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi còn có việc sao? Không có việc gì thì ta phải đi đây, trong nhà bận lắm."
Nàng thực sự không thể chờ đợi thêm, không muốn ở lại một khắc nào nữa.
Lục Thời Nghiễn nghe vậy thì không hiểu sao lại cảm thấy có chút chói tai.
Mi tâm hắn nhíu chặt, khóe miệng mím thành một đường thẳng.
Loại cảm giác bị ghét bỏ, bị chán ghét này, hắn cũng quá quen thuộc.
"Không còn gì nữa, ngươi đi đi." Hắn không thèm nhìn Trần Hi, chỉ cụp mắt nhìn áo bông trong tay mà nói.
Trần Hi Như được xá lệnh, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài vẫn không quay đầu lại, bước nhanh về nhà.
Mãi cho đến khi đi ra xa thật xa, lúc này mới chậm bước chân lại, thở phào một hơi thật dài -- rõ ràng tuổi không lớn lắm, sao lại giống như thẩm vấn phạm nhân vậy chứ, rất dọa người.
Có người còn nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng hỏi: "Lục tiểu tử tìm ngươi làm gì?"
Trần Hi cũng không quay đầu lại: "Không có chuyện gì!"
Dứt lời, người cũng đã đi ra thật xa.
Người hỏi tặc lưỡi một tiếng, nhỏ giọng nói thầm.
Nói cái gì đó nhưng Trần Hi không nghe thấy.
Lục Thời Nghiễn lại nghe được câu trả lời này của Trần Hi, lông mi hắn run rẩy, một lúc lâu sau mới cau mày đi tới đóng cửa lại, cầm áo bông trở về phòng.
Trần Hi suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy Lục Thời Nghiễn chỉ là đang nghi ngờ, cố gài bẫy nàng.
Nàng cảm thấy Lục Thời Nghiễn rất kỳ quái, người khác nặc danh làm chuyện tốt, tặng ngươi đồ, ngươi nhận lấy không phải là xong sao, cũng không phải trực tiếp cho ngươi một cái nhân tình, còn nhất định phải hỏi cho bằng được, lại còn tỏ ra chán ghét nàng như vậy, ngay cả đoán được những thứ có thể liên quan đến nàng, cũng không chứa nổi?