Trần Hi mặc kệ, Thập Bát Nương cũng mặc kệ.
Hai người giằng co không dứt, cuối cùng Trần Hi nói: "Vậy như vậy đi, ngươi có nhiều thực khách, giúp ta tuyên truyền chuyện khai trương cửa hàng một chút đi, như vậy có được không?"
Thập Bát Nương lập tức từ chối: "Không được, ta thuận miệng giúp ngươi tuyên truyền cũng không khó khăn gì, không phải nên làm như vậy sao?"
Trần Hi cũng không nghĩ tới Thập Bát Nương lại kiên trì như vậy.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại giống như là chuyện nàng sẽ làm ra.
"Vậy thì thế này." Trần Hi tiếp tục: "Sau này nếu tiệm của ta cần bánh ngọt, ngươi bán cho ta với giá hữu nghị, được không?"
Thập Bát Nương lại một lần nữa từ chối thẳng thừng: "Không được."
Cái này tính là gì? Còn bảo nàng ấy nhận tiền của Trần Hi?
Loại chuyện này nàng ấy không làm được.
Trần Hi hơi nhức đầu: "Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"
Thập Bát Nương: "Ta sẽ cung cấp miễn phí cho ngươi."
Trần Hi: "... Thế thì không hay lắm, lỡ như ta buôn bán phát đạt, cần rất nhiều, ngươi sẽ bị lỗ mất!"
Thập Bát Nương: "Có thiệt hay không là chuyện của ta, ngươi không cần quản."
Trần Hi: "Thế này đi, chúng ta mỗi người nhượng bộ một chút, ngươi bán cho ta với giá gốc, được không? Nếu ngươi cho không, ta chắc chắn không đồng ý."
Nói đến đây, Thập Bát Nương cũng chỉ có thể đáp ứng.
Hạ nhị ca ở trong cửa hàng giúp đỡ hai ngày, vô luận như thế nào cũng đã đủ chu đáo, ngày mai sẽ không đến nữa.
Lúc đi, hắn ta cố ý nói với Trần Hi, đoán chừng việc làm ăn của nàng sẽ náo nhiệt rất lâu, mỗi ngày hắn ta sẽ lên núi chặt thêm mấy cây trúc, để nàng không cần lo lắng chuyện ống trúc nữa.
Trần Hi cười nói cảm ơn.
"Ta kiếm tiền của ngươi mà." Hạ nhị ca khoát tay: "Ngươi còn cảm ơn ta, chẳng phải khiến ta rất ngại sao? Về đi, chúng ta cũng về rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-152.html.]
Nói xong Hạ nhị ca liền ôm hai ống trúc đựng gà bát bát mà Trần Hi vừa mới tặng hắn ta, bước ra khỏi Trần gia - - đợi lát nữa ăn xong thừa dịp đêm tối sẽ chặt thêm chút ống trúc, không thể ăn không của người ta.
Nói đến ống trúc, Trần Hi đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng giữ chặt Thập Bát Nương, tiến đến bên tai nàng ấy nói với nàng ấy vài câu.
Thập Bát Nương đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật gật đầu, lúc này mới nói lời tạm biệt với Trần Hi.
Trên đường về nhà, Thập Bát Nương nói với nhị ca: "Nhị ca, ngày mai lúc ca lên núi, chặt mấy cây trúc non, sau đó hun chúng bằng lửa, dùng bát hứng lấy nước tre chảy ra, mang cho Lục tiểu ca uống, có thể trị ho, hôm nay lúc bán điểm tâm, muội đã nghe một lão ông nói, nói là rất hữu dụng, có thể thử một lần.
Hạ nhị ca cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa cũng không khó khăn, lập tức đồng ý.
Hôm nay phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tương đối nhiều, Trần gia một nhà bốn người đều phải bận rộn đến khuya.
Đợi đến khi Trần Hi rửa mặt xong, những người khác đều đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nàng vốn cũng định đi ngủ ngay, nhưng nghĩ đến việc hôm nay Lục Thời Nghiễn lại lừa mình, đây đã là lần thứ hai rồi.
Nàng cảm thấy chuyện này đã trở nên nghiêm trọng, chỉ là nàng luôn không để ý.
Ví dụ như, Lục Thời Nghiễn hoài nghi áo bông là nàng tặng, cho nên căn bản không đụng vào, vẫn còn nguyên trong bọc.
Hôm nay trời đã lạnh như vậy, hắn còn mặc quần áo mỏng manh của hắn!
Bệnh thành như vậy, còn ở đó cố chấp!
Chỉ vì nghi ngờ đồ là nàng tặng mà hắn không động đến!
Đúng là một con lừa bướng bỉnh!
Trần Hi càng nghĩ càng tức giận.
Biết đâu những thứ nàng đã tặng trước đây, hắn nghi ngờ là của nàng cũng không dùng.
Nàng thắc mắc sao mời thầy thuốc, uống thuốc mãi mà không khỏi.
Hóa ra là hắn nghi ngờ lung tung, tự làm hại mình.
Thế này thì không được.
Nàng phải nghĩ biện pháp, để cho hắn không còn nghi ngờ nàng nữa, nếu không tiền của nàng cũng coi như đổ sông đổ biển, công sức cũng thành uổng phí!