Tam Hào cũng biết tình hình bên này, hắn ta cũng không phải thật sự oán giận cái gì, chỉ là muốn nói nhiều thêm một chút.
"Sao không cho người nhà ra dọn quán ở huyện học?" Tam Hào cơm nước xong, nghĩ ra một chủ ý hay, nói với Trần Hi: "Như vậy thì có thể bán ở cả hai bên."
Ý nghĩ này, Trần Hi cũng nghĩ tới, nhưng nhà bọn họ chỉ có bốn người, cửa hàng bên kia cũng không thể không giám sát, nếu muốn chia làm hai quán, cũng chỉ có thể là mẹ Trần và Trần Diệu một bên, còn chính nàng lo liệu một bên.
Không nói đến thao tác có bao nhiêu phiền toái, chỉ có một người mà nói, thật sự là quá mệt mỏi.
Hơn nữa nàng cũng không yên tâm Trần Diệu và mẹ cha Trần phụ trách một quán.
Làm ăn cho dù tốt, nhưng làm như vậy, thiệt hại cũng lớn, nói trắng ra là kiếm không hết tiền, vì kiếm tiền mà khiến bản thân mình ốm yếu, sinh ra nhiều vấn đề khác, thành ra mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, cửa hàng cũng sắp khai trương, tổng cộng mấy ngày nay, cũng kiếm không được nhiều lắm.
"Không có nhiều người như vậy đâu." Trần Hi cười nói: "Thật sự không sao đâu, chờ cửa hàng khai trương, tất cả đều vào trong cửa hàng ăn, cửa hàng rộng rãi, có chỗ để ngồi xuống ăn."
Tam Hào vẫn hay đi dạo trong thành, rất quen thuộc với cửa hàng trong ngõ Lục Đạo, cũng biết cửa hàng mới của Trần Hi ở đâu, nghe vậy thì gật đầu: "Quả thật, vậy thì chờ cửa hàng khai trương là được rồi..."
Nói tới đây, hắn ta đột nhiên cười ranh mãnh: "Chẳng qua là nếu nói như vậy, thì quả thật có rất nhiều các học sinh muốn kêu rên, ngươi không biết đâu, giữa trưa ngày hôm qua những người đó thấy Trần lão bản không có đi qua đó dọn quán, đó phải gọi là một cảnh đầy thương tâm."
Trần Hi nhìn hắn ta một cái, cảm thấy hắn ta rất thú vị: "Không có đồ ăn ngon để ăn, vậy cũng không phải là khổ sở sao, đổi lại là ta, ta cũng khổ sở, chẳng qua là ngươi có thể mua mang qua đó cho công tử nhà ngươi, như vậy công tử nhà ngươi không phải không giống với người khác sao."
Tam Hào vẻ mặt vui mừng: "Trần lão bản làm sao biết ta định làm như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-156.html.]
Nói xong hắn ta không biết nghĩ đến cái gì, lại nở nụ cười.
Hắn ta cũng rất muốn nhìn những người khác trông mong nhìn hình ảnh công tử nhà hắn ta ăn gà bát bát.
Trần Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Tiểu ca, ngươi có muốn giúp công tử nhà ngươi lấy được hảo cảm của các học sinh khác hay không?"
Tam Hào nghe không hiểu: "Cái gì?"
Trần Hi nói: "Chính là ta cung cấp thực đơn gà bát bát cho ngươi, ngươi đưa qua cho các học sinh ở huyện học, bọn họ có người muốn ăn thì ngươi có thể giúp người ta đặt trước, ta sẽ chuẩn bị sẵn sau đó sẽ tìm người đưa qua."
Gà bát bát dễ đóng gói, mì và sủi cảo thì không được, không dễ đóng gói không nói, cũng không dễ vận chuyển, thời gian lâu mùi vị cũng kém hơn rất nhiều, so với hai món trước thì gà bát bát vẫn dễ bảo quản hơn nhiều.
Đề nghị như vậy, Trần Hi cảm thấy con đường này rất khả thi, dịch vụ đưa ra ngoài vô luận ở thời đại nào cũng rất cần.
Nàng phải cân nhắc thật kỹ để xem cách thức vận hành nào sẽ thuận tiện hơn trong tương lai.
Tam Hảo nghe hiểu rồi.
Nhưng hắn ta vẫn còn do dự.
Trần Hi cũng không vội, cười nói: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi, tiểu ca cũng không cần để trong lòng."
Tam Hào rốt cuộc là gã sai vặt của Lâm Tri Lạc, Lâm gia ở bản địa cũng coi như là đại gia tộc, Tam Hào là một gã sai vặt thì không sao cả, nhưng Lâm Tri Lạc và Lâm gia muốn thể diện, cũng không thể để hắn ta muốn làm cái gì thì làm được.
Nàng chính là thuận miệng nhắc tới, Tam Hào nếu cảm thấy hắn ta không dễ ra mặt, hoặc là không có ý định này, nàng lại tìm người thích hợp bên cạnh mình để làm, không sao cả.
Tam Hào quả thật có băn khoăn, nhưng hắn ta cũng không nói: "Ta phải suy nghĩ một chút, nói với công tử nhà ta đã."