Trần Hi cười nói: "Quả thật phải nói với Lâm công tử một tiếng, có được hay không cũng không sao, tiểu ca cũng không cần quá để ý."
Thấy nàng thoải mái như thế, Tam Hào nở nụ cười: "Được, ta cũng không khách khí với Trần lão bản."
Chờ Tam Hào đi rồi, Trần Hi lại tính toán tính khả thi của việc giao đồ ăn ra ngoài.
Cho dù là trước mắt không tiện hoặc không thích hợp, về sau cũng sẽ cần, vẫn cần nàng phải cân nhắc kỹ lưỡng để tạo ra một quy trình hoạt động.
Đến ngày hôm sau, Tam Hào không chủ động nhắc tới chuyện này, Trần Hi cũng thức thời không hỏi, giống như là căn bản chưa từng nói chuyện này với hắn ta - - vốn cũng là bèo nước gặp nhau, người ta quả thật không cần phải giúp mình.
Cho dù nàng mơ hồ đề xuất có thể trả tiền, chỉ có điều, Tam Hào là gã sai vặt của Lâm Tri Lạc, nhìn hắn ta ngày thường cũng ra tay rất hào phòng, cũng không phải người thiếu mấy đồng tiền lẻ này, cho nên cũng có thể hiểu được.
Biết bên Tam Hào không có hy vọng, Trần Hi cũng không nổi giận, ngược lại, nàng vẫn rất cảm kích Tam Hào, hắn ta thuận miệng nói một câu, cung cấp cho nàng một ý tưởng hoàn toàn mới.
Đến ngày thứ ba, lúc Tam Hào đến ăn điểm tâm, hắn ta đã uyển chuyển từ chối.
Đây vốn nằm trong dự liệu của Trần Hi.
Nhưng không ngờ rằng Tam Hào lại nói: "Nhưng có người ta quen nguyện ý làm, là học sinh họ Nghiêm ở Phong Bình Hương, hắn ta lại có ý nguyện này, không biết Trần lão bản..."
Trần Hi cẩm thấy rất kinh ngạc, lại còn có tin tức tốt như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-157.html.]
"Vậy ta sẽ tìm thời gian đi đến huyện học một chuyến, gặp vị Nghiêm tiểu ca này." Trần Hi nói: "Cảm ơn ngươi."
Tam Hào khoát tay: "Cảm ơn cái gì, Trần lão bản mỗi ngày đều cho ta không ít đồ ăn rồi."
Mấy ngày nay hắn ta đều ăn không ít, tuy nói hắn ta có công làm chân chạy, nhưng dù sao cũng là ăn của người ta, miệng không thể nói bậy, đây cũng là lý do tại sao hôm qua hắn ta không đưa ra câu trả lời thuyết phục được.
Hắn ta không thiếu tiền này, công tử nhà hắn ta cũng không cần hắn ta giúp nở mày nở mặt, nhưng bên trong huyện học có rất nhiều học sinh nhà nghèo cần sự giúp đỡ.
Không bằng hắn ta giúp đỡ làm người kết nối, coi như là làm một chuyện tốt.
Trần Hi nhớ kỹ tên của học sinh này, dự định nhờ Thập Bát Nương tìm nam chính Lâm Lang hỏi thăm một chút về phẩm hạnh của người này, sau khi hỏi thăm rõ ràng, nàng lại đi gặp người ta sau -- nàng là muốn làm ăn lâu dài, không thể vì dùng người không cẩn thận mà hủy hoại danh tiếng của mình.
Mấy ngày nay việc kinh doanh đều được hưởng lợi nhờ ảnh hưởng của Khánh Phương Lâu, nước dâng thì thuyền cũng lên, Trần Hi vui mừng nhưng cũng thấy lạ lùng, Khánh Phương Lâu lại không có ai đến tìm nàng, cứ để yên cho nàng mượn danh tiếng.
Đương nhiên, không đến tìm nàng phiền toái, nàng vui vẻ cũng không kịp, chỉ cảm thấy vận may của mình quá lớn, nhất là mấy ngày nay chưa đến trưa đã bán hết hàng, có thể sớm thu dọn về tiệm, làm nàng càng thêm vui mừng.
Bếp mới trong cửa tiệm đã được xây xong, để khô thêm vài ngày nữa là có thể dùng, đến lúc đó có thể dọn qua đây ở trước, không cần mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa thôn và trong thành.
Vốn là hai ngày trước cha Trần đã đề nghị dọn qua, để cho nàng và mẹ Trần ở trong cửa hàng, miễn cho mỗi ngày phải dậy sớm lên đường vất vả, nhưng bếp trong cửa hàng bị tháo dỡ để xây lại, không có nồi lớn, thật khó để nấu ăn, chỉ còn vài ngày nữa, chi bằng cố chịu đi lại thêm vài lần.
Bây giờ cuối cùng cũng đã hoàn thành, chỉ đợi khô là có thể dọn vào.
Đối với Trần Hi, đây thật sự là niềm vui chồng chất niềm vui.
Tâm tình nàng mấy ngày đều rất tốt, chớ nói Thập Bát Nương, ngay cả con lừa trong nhà cũng phát hiện, nhìn thấy nàng liền ô oa oa kêu to, Trần Hi sẽ thưởng cho nó một củ cà rốt.