"Lục ca nhi? Lục ca nhi!" Hạ nhị ca sức lực lớn, lật Lục Thời Nghiễn lại,hăm dò hơi thở, xác định hắn vẫn còn thở chỉ là ngất xỉu, rồi mới nói với Trần Hi và Thập Bát Nương: "Đưa vào nhà trước, các ngươi mở cửa đi."
Hắn ta nói xong liền ôm người lên, Trần Hi cùng Thập Bát Nương vội vàng nhặt chìa khóa lên mở cửa.
Đặt người lên giường, Hạ nhị ca nhấn vào nhân trung một lát, Lục Thời Nghiễn cũng không tỉnh, sắc mặt Hạ nhị ca cũng thay đổi.
Mặt Trần Hi trắng bệch, mày nhíu chặt- - c.h.ế.t rồi sao? Sắp c.h.ế.t rồi? Thế là c.h.ế.t rồi? Không thể nào!
Thập Bát Nương cho rằng nàng lo lắng, vội nắm lấy tay nàng an ủi: "Không có việc gì, có thể là mệt mỏi, hoặc là do gió thổi, chúng ta, chúng ta đi tìm Hứa lão tiên sinh!"
Trần Hi thật sự sốt ruột, nàng đã bỏ ra biết bao tiền bạc và công sức, làm sao chỉ vì một lần lên núi mà lại mất mạng?
Đã nói không thể lên núi được rồi! Sao cứ phải cố chấp không nghe?
Nàng lại gần, đưa tay thăm dò hơi thở Lục Thời Nghiễn, lại đặt lên cổ hắn dò mạch của hắn.
Có hơi thở, thân thể vẫn còn nóng ấm, cũng sờ thấy mạch đập.
Tạm thời không c.h.ế.t được, Trần Hi bị chính mình dọa sợ đến nỗi toát ra mồ hôi lạnh.
Thấy nàng như vậy, Hạ nhị ca cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy, mặc dù không trở thành người một nhà, nhưng rốt cuộc cũng quen biết nhau nhiều năm như vậy, đều là người trong cùng mộ thôn, hông thể nào lạnh lùng mà không có chút phản ứng nào.
Đó là đá, không phải người.
"Không có việc gì đâu." Hạ nhị ca nói với Trần Hi: "Đoán chừng là mệt mỏi, nếu không các ngươi ở chỗ này trông hắn đi, để ta đi mời Hứa lão tiên sinh đến xem?"
Hôm nay đường không dễ đi, không có cách nào vào thành mời đại phu, chỉ có thể đi mời Hứa lão tiên sinh đến xem thử xem sao trước đã.
Trần Hi thoáng bình tĩnh lại, nhìn gương mặt trắng bệch không còn chút m.á.u của Lục Thời Nghiễn, đứng dậy nói: "Ta và Thập Bát Nương đi thôi, Hạ nhị ca ở đây chăm sóc dễ dàng hơn."
Lục Thời Nghiễn té xỉu, không ít người trong thôn đều nhìn thấy, đoán chừng lát nữa sẽ có người tới cửa xem tình huống, nàng và Thập Bát Nương ở lại đây không thích hợp.
Thập Bát Nương cũng nói: "Vậy muội và Trần Hi đi ngay, nhị ca, huynh nấu chút nước cho hắn uống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-182.html.]
Nói xong liền kéo Trần Hi chạy ra ngoài.
Hạ nhị ca đuổi theo: "Trên đường chậm một chút, đường trơn, đừng đi gần bờ sông!"
Thập Bát Nương đứng ngoài sân trả lời.
Hạ nhị ca đuổi tới dưới hành lang, nhíu chặt mày.
Vừa cảm thấy muội muội mình quá quan tâm Lục Thời Nghiễn, lại cảm thấy Trần Hi còn quan tâm Lục Thời Nghiễn hơn cả muội muội mình.
Không thờ ơ thì không thờ ơ, nhưng cũng không nên phản ứng lớn như vậy, quan tâm như vậy chứ?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Hạ nhị ca gắt gao cau mày, cực kỳ mờ mịt, gương mặt hùng tráng của hắn ta đầy sự bối rối.
Hắn đứng trên hành lang bối rối, không hề biết rằng trong nhà, Lục Thời Nghiễn vốn đang mê man, sau khi họ ra ngoài, lông mi của hắn run rẩy hồi lâu, ngay cả bàn tay giấu trong chăn cũng không tự chủ mà nắm chặt.
Một hơi chạy ra thật xa, Thập Bát Nương lúc này mới nhẹ giọng nói với Trần Hi: "Chắc chắn sẽ không sao đâu, ngươi đừng lo lắng quá."
Trần Hi cảm thấy lời này của Thập Bát Nương có chút kỳ quái.
Nàng lo lắng thật, nhưng không phải lo lắng như Thập Bát Nương nghĩ.
Giải thích lại giải thích không rõ, nàng quyết định không giải thích nữa, nếu không về sau nhờ Thập Bát Nương giúp sẽ khó tìm lý do.
"Ừ, ta biết rồi." Nàng nói.
Thập Bát Nương nhìn nàng một cái, thầm nghĩ, Trần Hi quả nhiên hết sức quan tâm Lục Thời Nghiễn.
Quả nhiên là bị ép phải hủy hôn!
Ôi chao.
Nàng ấy vừa đi nhanh đến thôn bên cạnh, vừa thở dài trong lòng - - Trần Hi và Lục Thời Nghiễn thật sự rất đáng thương.