Cho dù vừa mới mưa, trên mặt đất lầy lội, cũng trơn, lúc rơi xuống đất nàng đã ngã một chút, may mắn là nàng phản ứng nhanh lấy tay chống đỡ một chút, lúc này mới không ngã thật.
Nhưng tay bị trầy xước, đầy bùn đất, nàng cọ tay vào tường cho sạch, rồi cẩn thận bước vào nhà chính.
Cửa nhà chính không đóng, Trần Hi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ở cửa nghe ngóng một hồi, trong phòng không có động tĩnh gì, đã trễ thế này, đoán chừng đã sớm ngủ rồi.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, kiễng mũi chân vào nhà.
Nhẹ nhàng đi tới trước giường.
Trong phòng tối quá, thời tiết cũng không tốt, không có sao không có trăng, nàng cũng không mượn được ánh sáng, chỉ có thể ghé sát vào nhìn.
Nhưng ánh sáng quá kém, cũng không nhìn ra cái gì, chỉ có thể nhìn thấy hắn đã nhắm mắt lại, ngủ rất yên bình.
Trần Hi suy nghĩ một chút, cúi xuống nghe hơi thở, vẫn còn sống.
Nàng do dự một lúc, lại ngẩng đầu sờ trán hắn.
Không nóng.
Nàng thu tay lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Rồi sau đó nàng quan sát xung quanh, ừm, chăn bông mới đã được đắp lên, tốt lắm.
Nói như vậy, nàng vụng trộm đem áo choàng buông xuống, cho dù hắn đoán được cái gì, cũng sẽ không quá kháng cự.
Dù sao suy đoán và "hiện thực" vẫn có chênh lệch.
Nàng lại thấy trong phòng để không ít đồ ăn.
Đoán chừng là Thập Bát Nương và Hạ nhị ca đưa tới, những người khác trong thôn có thể cũng đưa tới nhỉ.
Có đồ ăn là được, lần này nàng càng yên tâm.
Hơn nửa đêm, không thích hợp ở lâu, lỡ như Lục Thời Nghiễn tỉnh lại thì phiền phức.
Nàng sột soạt cởi bỏ gói hàng buộc ở trên người, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn trên đầu giường, vừa buông xuống, đang chuẩn bị xoay người rời đi, một bàn tay đột nhiên vươn tới, gắt gao bắt lấy cánh tay của nàng.
Trần Hi: "...???"
Trần Hi: "... – – –!!!"
Cái quái gì vậy - -
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-187.html.]
Lông tơ cả người Trần Hi dựng thẳng lên, phản ứng đầu tiên chính là thét chói tai.
Nhưng tiếng thét chói tai đến bên miệng, vừa mới phát ra một chút âm thanh, trong nháy mắt lại bị lý trí đè nén trở về - - hơn nửa đêm, tiếng thét chói tai dễ dàng gọi người khác tới, đến lúc đó nàng lại bị chặn ở Lục gia, nàng có tám cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Không thể kêu lên, nàng phải chạy.
Trần Hi nuốt tiếng thét chói tai trở về đè nén nỗi sợ hãi và khiếp sợ, dùng sức vung cánh tay của mình.
Người nào đó trên giường vốn dĩ không ngủ, nhận ra được Trần Hi là bị dọa sợ, do dự một lát, buông lỏng tay ra.
Trần Hi thuận lợi thoát khỏi gông cùm xiềng xích, cũng không thở phào nhẹ nhõm mà lập tức chạy ra ngoài.
Chỉ là trước khi chạy, lơ đãng đối diện với một đôi mắt trong suốt.
Trong khoảnh khắc nhìn nhau, đồng tử Trần Hi chợt co rút lại.
Nàng không kịp phản ứng, xoay người bỏ chạy ngay lập tức.
Mẹ ơi...
Lục Thời Nghiễn tỉnh lúc nào vậy!
Hắn, hắn, hắn hơn nửa đêm không ngủ, giả bộ làm quỷ hù dọa người ta làm gì!
Chẳng phải bệnh tình lại nặng hơn sao!
Ban ngày còn ngất xỉu!
Sao lại đột nhiên lại tỉnh chứ - -
Bị phát hiện rồi a a a a...
Trong lòng Trần Hi điên cuồng thét chói tai, người đã nhanh chóng chạy khỏi nhà chính, giẫm lên sân đầy bùn đất, trực tiếp xông về phía cửa chính.
Không chỉ người tỉnh lại, còn đối diện với ánh mắt của hắn, nàng không kịp trèo tường, mở cửa trực tiếp chạy đi, chỉ cần không bắt được nàng, nàng có thể chơi xấu không thừa nhận mình đã tới!
Căn cứ vào ý nghĩ này, Trần Hi vọt tới cửa chính, đưa tay kéo chốt cửa.
Kéo một cái không kéo được, trong lúc vội vàng sờ soạng, Trần Hi cả người đều sụp đổ.
Không phải chứ, Lục Thời Nghiễn phát điên cái gì vậy, sao đột nhiên lại khóa cửa?
Nàng tới đây nhiều lần như vậy, cũng không thấy cửa bị khóa bao giờ!
Nhà ai lại khóa cửa từ bên trong chứ!
Không còn kịp rồi, Trần Hi không kịp châm chọc, quay đầu chạy về phía tường bao vây bên cạnh cửa chính, chuẩn bị trèo tường ra ngoài.