"Ừ." Lục Thời Nghiễn thờ ơ đáp một tiếng: "Áo choàng bao nhiêu tiền?"
Trần Hi bị hắn đột nhiên chuyển đề tài mà sửng sốt: "Không cần tiền, từ trên trời rơi xuống."
Lúc Lục Thời Nghiễn chuẩn bị mở miệng, Trần Hi lại nói: "Ngươi đừng lằng nhằng như vậy, coi như không biết là ta đưa tới, được không?"
Người khác không cầu báo đáp đối xử tốt với ngươi, không được sao? Hỏi kỹ như vậy làm gì chứ!
Lục Thời Nghiễn lần đầu tiên bị người ghét bỏ bản thân lằng nhằng: "..."
Hắn im lặng một lát: "Ta đã biết rồi, không thể giả vờ như không biết."
Tự dối mình, hắn không làm được.
Trần Hi không nói lời nào.
Con lừa bướng bỉnh bướng bỉnh bướng bỉnh, thấy nàng không chịu lấy áo choàng đi, liền muốn hỏi rõ ràng bao nhiêu tiền, sau đó muốn trả lại tiền cho nàng? Hắn bệnh còn chưa khỏi đâu! Một chân cũng còn ở quỷ môn quan, không lo dưỡng bệnh, ngày ngày tính toán kiếm tiền trả nợ, hắn muốn c.h.ế.t sao?
Nàng không nói, xem hắn có thể làm gì được nàng.
Nghĩ như vậy, nàng đút tay vào áo, co cổ lại, bắt đầu giả vờ làm chim cút.
Ban đêm lạnh lẽo, Trần Hi rụt cổ, cảm thấy càng ngày càng lạnh.
Giương mắt thấy hắn còn nhìn chằm chằm mình, chờ mình trả lời, bộ dạng không nói hắn sẽ không mở cửa.
Gió lạnh thổi thẳng vào vạt áo, nàng khỏe mạnh thì không sao, còn Lục Thời Nghiễn bệnh tật quấn thân này thì sao?
Trần Hi xem như sợ hắn rồi.
Ban ngày vừa mới mời Hứa lão tiên sinh đến châm cứu, cũng không thể hơn nửa đêm còn phải chạy đi gọi người từ trong giấc ngủ tỉnh lại đến châm cứu được.
"Một vạn lượng." Nàng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Lục Thời Nghiễn: "Ngươi muốn trả tiền cho ta sao?"
Lục Thời Nghiễn: "..." Sao trong miệng nàng không có một câu nói thật nào vậy?
Trần Hi trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô tội: "Ngươi hỏi, ta đáp, còn muốn ta thế nào nữa?"
Dứt lời, nàng nhịn không được hắt xì một cái, cổ lại rụt rụt lại.
Lục Thời Nghiễn nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-193.html.]
Một lát sau, hắn nói: "Được, bây giờ ta không có, sau này sẽ trả lại cho ngươi."
Nói xong, hắn không giằng co với nàng nữa, xoay người đi mở cửa.
Trần HI đã chuẩn bị sẵn sàng, giả bộ chim cút, chờ hắn tiếp tục truy vấn: "...?"
Vậy là không cãi nhau nữa sao?
Chờ đã, hắn vừa nói gì, trả nàng một vạn lượng?
Nàng không nghe nhầm chứ?
Cạch một tiếng, khóa mở ra.
Két…
Cửa lớn mở ra, gió lạnh thổi thẳng vào mặt hai người, Trần Hi bị lạnh đến rùng mình.
"Ta đi đây." Nàng vội vàng ra cửa: "Ngươi mau về phòng đi, trước khi khỏi bệnh đừng chạy loạn nữa, một vạn lượng là ta nói đùa với ngươi đấy, ngươi không cần cho là thật."
Lục Thời Nghiễn không nhịn được: "Ngươi cần gì phải quan tâm ta như vậy?"
Trần Hi: "Ta vừa mới nói, bà con hàng xóm, không…"
"Ngươi không nói thật." Sắc mặt Lục Thời Nghiễn nhàn nhạt, giọng nói chắc chắn.
Hắn không nói không phải vì bị lừa, mà là không muốn tranh cãi với nàng.
Bởi vì đang đi ra ngoài, Lục Thời Nghiễn lại cao hơn mình một cái đầu, giọng nói này truyền đến từ đỉnh đầu, khiến da đầu Trần Hi tê dại trong nháy mắt.
"Ta nói rồi." Trần Hi ngụy biện.
Lục Thời Nghiễn: "Ngươi không cần phải phủ nhận, ta cảm nhận được."
Trần Hi quả thực không biết nói gì cho phải, nàng hỏi ngược lại: "Vậy ngươi cảm thấy ta làm vậy là vì nguyên nhân gì?"
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng: "Không biết, cho nên ta vẫn luôn suy đoán."
Cho dù là hiện tại, hắn cũng không hiểu được.
Chỉ là có một điểm hắn rất chắc chắn, Trần Hi quả thật đã thay đổi rất nhiều, trở nên vô cùng xa lạ với hắn.
Trần Hi thật sự sợ hắn, không phải sợ hắn đoán, mà là hắn đoán quá chuẩn, chuẩn đến mức khiến nàng sợ hãi.
Để tránh bị hiểu lầm là mình còn tình cảm với hắn, lúc đó lại xảy ra tình cảnh nợ tình, Trần Hi vội nói: "Được rồi, ta sẽ nói thật, dù chúng ta đã từ hôn nhưng nhà ngươi dù sao cũng là bên yếu thế, mọi người đều cho rằng nhà ta quá vô tình, nếu ngươi có chuyện gì, ta và nhà ta sẽ bị mang tiếng xấu mãi, nhà ta làm ăn, danh tiếng rất quan trọng, vì vậy ta không muốn ngươi... sống không tốt."