Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-07-01 03:59:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước đây rõ ràng không có chuyện này!

Còn nhiều lần, hắn thậm chí không chốt cửa, chỉ khép hờ.

Hắn, hắn chẳng lẽ đoán được nàng đêm nay sẽ tới, cố tình chặn nàng?

Nghĩ đến đây, nằm trong chăn ấm áp, Trần Hi đột nhiên rùng mình một cái…

Trần Hi không ngủ được, mở to mắt, mãi đến khi trời sắp sáng mới không chịu nổi nữa mà mơ màng thiếp đi.

Chờ mẹ Trần làm xong bữa sáng, gọi nàng dậy, Trần Hi chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi.

Nàng suy nghĩ cả đêm, cũng không hiểu rốt cuộc Lục Thời Nghiễn là cố ý hay vô tình.

Quên đi, không nghĩ nữa, nàng cũng không có khả năng đi hỏi Lục Thời Nghiễn, cho dù có hỏi thì Lục Thời Nghiễn cũng chưa chắc đã nói cho nàng biết, chỉ lãng phí thời gian làm chậm trễ giấc ngủ.

Nàng ngáp ngắn ngáp dài mặc quần áo, ngáp rửa mặt, ngáp ăn sáng, lại ngáp dọn đồ.

Bởi vì phải đi vào thành, đường lại không dễ đi, không thể mang theo quá nhiều đồ, Trần Hi chỉ cõng một sọt nấm và măng thu hoạch ngày hôm qua, chuẩn bị khi vào thành thì sẽ dùng bếp mới làm chút tương sơn trân và măng đỏ để bán.

Hôm nay không vội, lúc xuất phát từ nhà, đã qua giờ Thìn.

Dọc đường đi, người trong thôn đều chào hỏi bọn họ, rất nhiệt tình.

Trần Hi không có cảm giác gì nhiều, nhưng cha Trần rõ ràng rất vui.

Nhìn cha Trần cao hứng, tâm tình Trần Hi cũng sáng sủa hơn rất nhiều, rất tốt, nàng cũng không tính là uổng phí sức lực.

"Tiểu Hi muốn vào thành rồi sao?" Lão Ngưu thẩm khiêng một cây trúc xuống núi, nhìn thấy Trần Hi, từ xa đã chào hỏi nàng:" Sao không nghỉ thêm một ngày, đường không dễ đi đâu."

Trần Hi trả lời: "Trong cửa hàng phải có người trông coi, không thể thiếu người."

Lão Ngưu thẩm cười nói: "Cũng đúng, cửa hàng mới thì cần phải chú ý nhiều hơn, lão Trần, vẫn là ngươi có phúc khí, có một khuê nữ có bản lĩnh như vậy!"

Cha Trần cũng không so đo chuyện lúc trước, cười khách sáo cùng lão Ngưu thẩm : "Ngươi cũng có phúc khí, đại tôn tử của ngươi thông minh như vậy, về sau cũng là một mầm non có thể đỗ đạt công danh."

Trần Hi còn buồn ngủ, nghe bọn họ khách sáo khen tặng lẫn nhau, nhàm chán ngáp một cái.

Ngáp được một nửa, Lục Thời Nghiễn mở cửa đi ra.

Trần Hi: "...."

Nàng vội ngưng ngáp, ngậm miệng, nhìn Lục Thời Nghiễn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-195.html.]

Lục Thời Nghiễn khoác áo choàng, cũng lẳng lặng nhìn nàng.

Trần Hi: "..."

Không nói, chiếc áo choàng này, hắn khoác lên thật đẹp.

Bỗng dưng, nàng nghĩ đến vấn đề quấy nhiễu mình một đêm, Trần Hi đột nhiên liền mượn 500 lá gan, nói với cha Trần: "Cha, con nói với Lục Thời Nghiễn vài câu, cha ở phía trước chờ con một chút."

Ông Trần đang khách sáo với lão Ngưu thẩm: "...?"

Lão Ngưu thẩm đang khách sáo với ông Trần: "...?"

Cha Trần tuy rằng kinh ngạc khó hiểu, nhưng ông ấy hiện tại rất nghe lời khuê nữ, cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu, rồi rời đi.

Lão Ngưu thẩm ngơ ngác nhìn Trần Hi, lại nhìn Lục Thời Nghiễn.

Bà ấy có chút không hiểu là chuyện gì xảy ra.

Nhưng Trần Hi cũng không quan tâm lão Ngưu thẩm sẽ nghĩ gì, nàng bước nhanh về phía Lục Thời Nghiễn.

Nhìn Trần Hi đột nhiên đi về phía mình, lông mi Lục Thời Nghiễn khẽ run.

Vừa mới rũ mắt, liền chạm tầm mắt với một đôi con ngươi trong suốt.

Hơi thở Lục Thời Nghiễn hơi khựng lại.

Trần Hi nhìn ánh mắt hắn, hạ thấp giọng nói, nhíu mày hỏi nhanh: "Hôm qua có phải ngươi đoán được ta sẽ đến, cố ý không ngủ để bắt ta không?"

Lục Thời Nghiễn: "..."

Sau khi hỏi xong, Trần Hi liền nhìn chằm chằm Lục Thời Nghiễn, muốn nhận ra manh mối trong ánh mắt hắn.

Nhưng đôi mắt Lục Thời Nghiễn sâu thẳm, bình tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ d.a.o động nào.

Trần Hi cảm thấy kinh ngạc trong lòng.

Thật sự có người có thể bình tĩnh như vậy?

Lục Thời Nghiễn tuổi cũng không lớn, làm sao luyện được như vậy?

Nàng nhẹ nhàng nhíu mày.

Lục Thời Nghiễn nhìn nàng, cảm xúc trong mắt nàng thay đổi, trong mắt hắn, nhìn không sót gì.

Nàng đang thử hắn?

Loading...