Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:01:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi bé gái bị đạp ngã xuống đất, đau đến mức không bò dậy nổi, chỉ cuộn tròn trên mặt đất nức nở.

Trong lòng mẹ Trần lộp bộp một chút, lập tức quay đi chỗ khác.

Bà ấy sợ khuê nữ bị dọa, vội kéo ống tay áo của nàng: "Tiểu Hi, chúng ta đi thôi, ngày mai để cha con đi cùng ta, con đừng tới nữa."

Một cước kia của nam nhân, làm cho người đi đường vốn ở gần lập tức rời đi, xung quanh bọn họ liền trống không một mảng lớn.

Nam nhân vừa thấy tình huống này, nhất thời tức giận lại nổi lên: "Ngươi có phải là cố ý hay không! Đã ba ngày rồi, còn không có ai chịu mua ngươi! Hôm nay nếu không có người mua ngươi, ngươi liền c.h.ế.t ở chỗ này luôn đi! Đỡ phải mỗi ngày chậm trễ thời gian ta mang ngươi vào thành! Còn không cần tồn tiền cơm cho ngươi ăn!"

"Thúc à." Bé gái đau đến mức oa oa khóc nhưng còn không quên cầu xin tha thứ: "Thúc đừng bán ta nữa được không, ta có thể ăn ít một chút, một ngày ta chỉ uống một chén cháo thôi, ta có thể làm việc, ta có thể ra đồng, giặt quần áo, nấu cơm, cho heo ăn, đốn củi, ta đều có thể làm được, thúc à... Ôi!"

Lại một đôi giày đập vào đầu, nữ oa hét to một tiếng, không dám cầu xin nữa.

"Còn muốn ở lại nhà ta ăn ngon uống ngon! Ngươi là cái đồ vô dụng! Ai nuôi nổi ngươi! Còn không mau đứng lên cười chào với các đại gia một chút!"

Nữ oa co rúm lại.

"Đứng lên cho lão nương!" Phụ nhân kia tức giận: "Nếu không đứng lên, ngày mai sẽ đem ngươi bán cho tú bà!"

Nghe vậy, cô bé sợ hãi, cố gắng dậy, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, cầu xin người đi đường xung quanh: "Các đại gia, mua ta đi, ta sẽ làm việc, ta ăn rất ít, ngủ rất ít, rất có khả năng đấy, các đại gia làm ơn..."

Trần Hi quay đầu đi.

Mẹ Trần kéo cánh tay nàng, nhỏ giọng nói: "Đi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-228.html.]

Nếu không thì đến bến tàu tìm công nhân ngắn hạn.

Trần Hi xoay người, theo mẹ Trần rời đi - - người nhà của bé gái kia, không phải hạng người lương thiện, dính vào chỉ sợ khó lòng dứt ra.

Người chung quanh hiển nhiên cũng có cùng ý nghĩ với Trần Hi, cũng không hề tiến lên.

Chỉ có một người tốt bụng lên tiếng: : "Ca ca và đại tẩu của các ngươi đã chết, ngươi không muốn nuôi cháu gái, bán thì bán thôi, đánh nàng làm gì!"

Nam nhân trung niên đáp: "Mỗi khi có người đến hỏi mua, nó lại khóc lóc gây rối, mãi không bán được, ta thấy nó là cố tình! Mất bao nhiêu ngày ở đây chẳng giải quyết được gì, không đánh nó, nó không nhớ ra bài học!"

Lại có người nói: "Vậy thì ngươi bán nó vào thanh lâu ở phía bắc thành đi, ít ra nó còn giữ được mạng!"

Cũng có người nhìn không ưa nổi cảnh này chỉ là không mở miệng, chỉ là chậc chậc vài tiếng lắc đầu rời đi.

Trung niên nhân kia rõ ràng bực bội vì mấy ngày không bán được, nghe xong lập tức nói: "Ngay bây giờ ta sẽ đưa nó đi phía bắc thành, vốn định tìm cho nó một gia đình tốt để hưởng phúc, nhưng nó không biết trân trọng, muốn đến chỗ nhơ bẩn đó, ta sẽ thành toàn cho nó!"

Nói xong, liền nắm lấy cánh tay nữ oa sải bước đi ra ngoài.

Cô gái còn sợ hãi, khóc lớn cầu xin tha thứ: "Thúc ơi, ta sẽ ngoan, ta nhất định sẽ tìm được người mua cháu, đừng bán ta đến đó!"

Nam nhân kia đã tức giận muốn chết, hơn nữa vừa rồi lại bị nhiều người khinh bỉ như vậy, càng cảm thấy mất mặt, hắn ta không dám trút giận lên người khác, chỉ biết đổ hết lên đầu đứa bé.

Lại bị đạp thêm hai cước, nữ oa không dám kêu lên nữa, không còn sức lực, gần như bị kéo lê ra khỏi khu chợ.

Phụ nhân kia còn đi theo phía sau chửi ầm lên: "Con nhỏ hư đốn! Ta thấy chính là ngươi muốn đi nơi đó! Đồ đê tiện!"

Người chung quanh thổn thức một hồi, rất nhanh lại trở về bình tĩnh.

Chuyện này gần như diễn ra hàng ngày, việc bán con bán cái cũng thường thấy, làm sao thương cảm nổi.

Loading...